Phong Nguyệt đứng ở cửa nhà ngục đang lôi kéo ngục tốt thì thình lình cảm thấy một trận gió yêu ma từ bên trong thổi ra khiến nàng lạnh tóc gáy. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, không có gì dị thường, gõ gõ đầu mình, tiếp tục cười với ngục tốt bên cạnh: "Quan gia ăn nhiều một chút, nô gia tự tay làm đó."Bị sắc đẹp vô biên này làm mê choáng đầu, ngục tốt ngây ngô cười, nhìn nàng không chớp mắt, tay cầm điểm tâm bỏ tọt trong miệng. Lúc Ân Qua Chỉ đi ra, cảnh tượng hắn thấy là tên ngốc và yêu tinh này. "Công tử." Thấy hắn ra, Phong Nguyệt cười hành lễ.Ân Qua Chỉ liếc nhìn nàng, vươn tay kéo người đi, mặt không cảm xúc nói: "Xong việc rồi, đi ra bên ngoài chờ Thế Hướng.""A, tốt. Nhưng mà..." Bước chân lảo đảo theo hắn, Phong Nguyệt cắn răng cười nói: "Nô tỳ cũng không phải con diều, ngài lôi kéo như vậy cũng không hay, không bằng để nô tỳ tự đi?""Ngươi đi quá chậm."Chậm? Phong Nguyệt không phục. Nàng xách váy chạy như bay nháy mắt liền xông ra ngoài: "Ai chậm!"Ân Qua Chỉ mang theo gió thổi đến, chuyện vừa mới thành, tâm tình giờ không tồi, Ân đại hoàng tử nhìn thoáng qua bóng dáng đằng trước, thở một hơi rồi đuổi theo. "Còn rất biết chạy."Giọng nói lạnh lùng giống khối băng mang theo chút khinh miệt vang "Ầm" một tiếng trên đầu Phong Nguyệt, nàng vẫn đang chạy như điên. Nàng ngạc nhiên nghiêng đầu, liền thấy có người vạt áo tung bay. Tiêu sái vạn phần mà chạy ở bên cạnh, người đó đang liếc nàng: "Ngày thường bộ dáng uốn éo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-bat-tuong-quan/3715970/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.