”Em nhớ anh đến chết rồi, ô ô ô, buổi tối cũng nhớ đến không ngủ yên giấc, ô ô ô, toàn bộ tin nhắn anh gửi em đều thấy được, khóc thành ngốc rồi, ô ô ô, chuyển lời xong.”
Trì Tự cười rộ lên: ”Đáng yêu.”
<Có phải là một tuần này anh không gọi điện thoại cho em nên đã chọc em tức giận không? Sau này mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho em được không? Mỗi ngày anh thực sự đều rất nhớ em>
<Thương yêu, đừng làm rộn, em như vậy làm cho anh rất sợ>
Cầm điện thoại trong tay, nửa người của Cố Ý nằm sấp lên bàn giảng đường, xương bả vai kịch liệt phập phồng, đã khóc thảm thiết hơn mười phút.
Thật là đau.
Lòng giống như bị xé đau vậy.
Cô rốt cuộc…dựa vào cái gì có thể khiến cho anh thích cô như vậy.
Cô chính là một tiểu vô lại, hại người hại mình.
Cố Ý lau lau nước mắt, tin nhắn điện thoại vẫn đang nhảy từng cái một.
Kết giao hơn bốn năm, cô chưa từng thấy Trì Tự gửi cho cô nhiều tin nhắn một mạch như vậy, mỗi một cái ý tứ đều không khác biệt lắm, còn có thể thấy lỗi sai chính tả, anh là người cẩn thận nghiêm túc, từ trước cho đến giờ sẽ không gõ bất kỳ lỗi chính tả…
Anh lặp lại nhiều nhất câu nói đầu tiên là:
Anh nào có sai, cái gì anh cũng không cần thay đổi.
Cố Ý khóc khàn giọng, khóc đến thở không ra hơi, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054904/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.