…
Đã đọc, nhưng không người trả lời.
Trái tim Trì Tự như ngừng đập.
Lại là một năm mùa xuân ấm áp, bông liễu lửng lơ bay theo gió, gió xuân sớm thổi hoa lan dạ hương ra ven hồ.
”Bông liễu bay vào mắt?”
”Đúng vậy, mắt em quá to mà, anh thổi cho em một chút.”
Trì Tự lau đi một giọt nước mắt từ khóe mắt Cố Ý, nhẹ nhàng thổi.
”Ôi chao thật là nhột nha.”
Cô uốn éo vặn eo, vùi mặt vào quần áo thể thao của Trì Tự.
Trì Tự: ”Hơn nửa tháng không gặp, em cứ giấu mặt suốt làm gì?”
Cố Ý: ”Hừ, không muốn thấy anh.”
Cô thật sự không muốn thấy anh. Chỉ cần vừa nhìn thấy anh, hùng tâm chí lớn gì cô cũng không có, chỉ muốn mỗi ngày làm một con sâu nhỏ dính lên người anh, cái gì cũng không làm, cả ngày bên anh cười hắc hắc…
Trì Tự yên lặng ôm cô một lát:
”Quyết định sao?”
Cố Ý trung thực đáp: ”Không có.”
Cái tên đại học Cambridge này quả thực quá kinh người, cô đã từng cho là, nơi đó chỉ có học thần như Trì Tự mới có năng lực đến chỗ đó. Bây giờ cơ hội đến Cambridge đặt ngay trước mặt cô, cô làm sao có thể chịu được thụ sủng nhược kinh [1]?
[1] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊) được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cố Ý cúi đầu chơi đùa tay anh, tay Trì Tự vừa dài vừa đẹp, năm ngón tay thẳng tắp không có một chút thịt thừa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054903/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.