Cố Ý vừa cười, cặp mắt đào hoa nheo lại:
”Ha ha ha, bạn trai chị ở chỗ nào, chị cũng rất muốn biết.”
Đi vào hẻm nhỏ sâu chừng mười mét, Trì Tự mới nắm phanh xe, dừng xe.
Vali vàng rực ”bịch” rơi xuống, bốn bánh xe lăn một cách trơn tru, Trì Tự đưa tay đè chắc tay kéo, kéo cái vali về.
Nét mặt anh rất là bình tĩnh:
”Cậu không cần chính mình sao?”
Cố Ý ngẩng mặt nhìn lại:
”Vậy còn cậu, cậu không cần tớ sao, mới vừa rồi muốn ném tớ sao?”
Trì Tự có chút sững sờ.
Giữa bọn họ, lúc nào đã phát triển thành quan hệ cần và không cần?
Cố Ý đến gần một bước, anh mở miệng đáp, giọng nói hết sức thiếu đòn:
”Cần không nổi cần không nổi.”
Dựa vào cái gì, anh còn chơi đấu địa chủ đấy, sao lại cần không nổi?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt cô vẫn không kìm được cười, một Trì Tự hài hước vùng lên tựa như chọc vào huyệt cười của cô, chọc một cái chính xác một cái.
Cô biết, anh bây giờ còn chưa có ý định cần cô, nói xa nói gần cũng vô ích.
Trên gương mặt tiểu cô nương ẩn giấu hàng trăm hàng ngàn loại cảm xúc, ánh mắt lộ nỗi oán hận, ngậm miệng không nói chuyện cùng anh.
”Nhà tôi ngay ở bên ngoài, vừa rồi tôi nhìn thấy ông nội tôi.” Trì Tự thẳng thắn nói, ”Không muốn để cho ông ấy nhìn thấy cậu.”
”Thì sao, tớ không có bản lĩnh như vậy à?”
”Không phải.” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054888/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.