Kiểm tra phòng thí nghiệm cuối cùng, Trì Tự thở dài.
Trước kia không hiểu được quý trọng, bây giờ thời điểm muốn thấy lại không thấy được, ông trời cố ý trêu chọc đùa giỡn anh.
Tại hàng cuối cùng lớp 11/15 một nam sinh nào đó đang múa bút thành văn chính tả thơ cổ.
Nghiêm Hằng: ”Thầy chỉ bảo chúng ta viết chính tả 《 Ly tao 》một lần, cậu viết ba lần làm gì?”
Trì Tự: ”Nhàn rỗi.”
Anh bây giờ chỉ có thể làm chút bài tập không cần động não.
Tại sao không nhắn tin lại?
Không thấy sao? Hay là không muốn trả lời?
Một nam sinh gửi tin nhắn cho nữ sinh hẹn cô ấy, nữ sinh thấy nhưng không muốn trả lời, cái này có nghĩa là gì?
Kết quả rõ ràng —- anh bị từ chối rồi.
Trì Tự quăng bút xuống, lần thứ một vạn kiểm tra điện thoại.
Nghiêm Hằng nhả ra một câu nói: ”Trì thủ khoa, tỉnh táo.”
”…”
”Tối nay là thời điểm đặc biệt, cậu ấy có thể thấy nhưng không dám gửi lại.”
”Cho nên?”
”Lạc quan chút, đợi lát nữa tan học trực tiếp tìm cậu ấy. Tâm tư của Cố Ý cậu cũng không phải không biết.”
Anh chính là biết rõ, cho nên mới lo lắng bất an như vậy.
Lạnh nhạt thờ ơ không quay lại, trốn tránh phớt lờ anh, đây là cô của thuở ban đầu sao?
Chuông tan học vừa vang lên, Trì Tự xốc cặp sách đi ra ngoài, đến cửa lớp 1, lại không gặp được người.
Tới tới lui lui mấy vòng, càng chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054878/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.