*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Ý dè dặt hỏi:
”Tớ không hiểu…Tớ phải làm thế nào, cậu mới có thể vui vẻ chứ?”
Vấn đề này thật sự là hỏi khó Trì Tự rồi.
Anh lúc nào sẽ vui vẻ sao?
Thật ra thì anh bây giờ, rất vui vẻ.
Không phải là vì hai trăm bốn mươi con cá chép, mà là vì…
”Nói cho cậu một bí mật, chỉ cần xe của công ty Nongfu Spring đi vào, người gác cửa sẽ cho là xe giao hàng của siêu thị, cũng không thèm nhìn cho có đâu.”
Trì Tự ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy ánh mắt đắc ý lóng lánh của cô, khẽ run.
”Lại làm gì điên rồ vậy?” Anh đứng lên, lập tức cao hơn cô nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
”Ngay lập tức cậu sẽ biết thôi.” Cố Ý nhón chân lên, ánh mắt vượt qua bả vai anh nhìn ra ngoài, ”Nhìn đi, bọn họ đến rồi.”
Một chiếc xe hàng loại nhỏ lái từ cổng trường học tới, Cố Ý hướng tài xế phất phất tay, ra hiệu dừng lại.
”Cố tiểu thư?”
”Ừ, là tôi.”
”Ngài cá đến rồi, thả trong hồ này sao?”
”Phải.”
Trì Tự đứng một bên, kéo cổ tay Cố Ý qua:
”Cá gì?”
Cố Ý cong môi, cặp mắt đào hoa cũng cong cong, trong mắt cất giấu những ngôi sao:
”Cá chép đó, rất nhiều rất nhiều cá chép, sau này lúc cho cá ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054862/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.