Đi đi, đi đi, ngài thủ khoa trở về đọc sách đi, tôi bây giờ không quấy rầy ngài.
Ngài ăn uống ngon miệng, ngủ ngon giấc.
Chúng ta buổi chiều gặp lại!
‘’Này, cậu đừng đi nha!’’
Nam sinh giả bộ câm điếc, lòng bàn chân như sinh ra gió.
Cách hàng rào, Cố Ý đi theo hơn mười mét, mắt thấy anh muốn băng qua đường cái rồi, Cố Ý không nhịn được kêu:
‘’Tớ muốn một lon Coca Cola, mua giúp tới một lon Coca!’’
Đường phố trống trải không xe, Trì Tự không nán lại nửa giây, sãi bước đi đến đối diện.
Làn da trắng của anh cùng với đồng phục học sinh cực kỳ chói mắt, điểm sáng dần dần thu hẹp trong mắt của Cố Ý, rồi sau đó biến mất.
Cô đứng chỗ hàng rào một lúc, rồi chạy về phía bóng cây ngồi, tính toán xác suất một cách cẩn thận.
Đại khái chín so với một đi, cô nắm chắc chín phần đối phương sẽ không mua cho cô.
Không lẽ vì mình không đủ xinh đẹp sao?
Cố Ý lấy điện thoại di động ra soi.
Cho dù cắt tóc ngắn, nhưng với cái cằm nhọn, da trắng môi đỏ, nhất định có thể ghi được chín điểm, một điểm trừ vì sợ cô kiêu ngạo.
Ít nhất tại trường cấp ba này, cô chưa thấy qua ai đẹp hơn.
Vậy thì vì cái gì, tại sao cậu ta lại đối với cô lạnh lùng như vậy?
Cố Ý cuối cùng cũng đưa ra nguyên nhân chính là ——-
Nam sinh lạnh lùng đều có style của mình.
Tiếng ve kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054833/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.