"Cậu định làm thế nào?" Du Minh hỏi Hàn Đông.
Mặt Hàn Đông chảy dài, "Có thể làm gì? Anh ta đã đuổi tôi về đây."
"Làm sao cậu biết là anh ta đuổi cậu mà không phải chính cậu chạy về?"
Hàn Đông vẫn không tin mình có loại khí khái này.
"Từ khi anh ta nghe được đoạn ghi âm kia liền bắt đầu có loại tâm tư này, còn cho rằng tôi không nhìn ra? Ngoài miệng nói "hiểu lầm", kỳ thật trong lòng không biết đã cách ứng tôi như thế nào đâu."
"Phải tôi tôi cũng cách ứng cậu!" Du Minh nói.
"Vậy sao? Tôi nghe xem cậu có bao nhiêu cách ứng?"
Hàn Đông bên ngoài một bộ biểu tình không thèm để ý, kỳ thật trong lòng lo lắng không yên.
Du Minh nắm đúng điểm yếu của Hàn Đông, "Vừa đi dạ điếm lại nhớ thương cơ hữu, vật chất và tinh thần cùng quá trớn nghiêm trọng, chỉ nghĩ đã thấy chán ghét."
Biểu cảm Hàn Đông có chút không nhịn được, "Tôi quá trớn khi nào? Căn bản còn chưa có làm thành hành động thực tế đi?"
Du Minh nói: "Cậu còn chưa có biến thành hành động a? Chẳng lẽ nhất định phải làm xong rồi mới tính là vụng trộm sao?"
Hàn Đông không cho là đúng, "Là cậu suy nghĩ quá nhiều."
Du Minh không nói gì.
Qua một lúc, Hàn Đông lại ngập ngừng, "Cái kia... Thực sự ghê tởm vậy a?"
"Có lẽ là tôi quá khiết phích, Vương tổng đại khái sẽ không cho là như vậy." Du Minh 'an ủi' vừa khéo.
Gió lạnh trong lòng Hàn Đông vèo vèo thổi, hoàn toàn thổi bay một chút hi vọng cuối cùng.
Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1349907/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.