Lăng Thiên nâng chén rượu trong tay lên, chậm rãi uống cạn. Lấy ra một cái khăng trắng tinh, lau lau tay, cười nói: "Bữa cơm hàng đầu của Tiêu Phi, quả nhiên không tệ. Sắc hương vị đủ cả, rượu cũng đủ tinh nồng. Hơn nữa, còn có tiết mục ngẫu hứng như thế này, quả thật rất vui tai vui mắt, cũng không biết là còn gì đặc sắc nũa hay không?"
Lăng Nhất nhe răng cười, nịnh nọt nói: " Chỉ cần công tử thích, chúng ta có thể đến đây mỗi ngày, những màn đặc sắc sẽ lập tức có ngay thôi."
Lăng Thiên cười cười,ngửa người về phía sau, cười nói: "Nói rất hay, cơm cũng ăn no rồi, nhìn kịch vui một chút, có thể mở màn được rồi."
Lăng Nhất cười hắc hắc nói: " Thuộc hạ nhất định khiến cho công tử thấy vui tai vui mắt!"
Lăng Thiên ừ một tiếng, mí mắt đang khép hờ đột nhiên mở ra.
Trong khoảng khắc này, toàn bộ đại sảnh, hết thảy thiên địa, tựa hồ đều theo cái mở mắt của Lăng Thiên mà tối sầm xuống, mà hai đạo mắt của hắn,lại như thiểm điện cắt phá trời cao từ trên trời xuống.Vô cũng sắc bén, xán lạn huy hoàng!
Đám người Tống Cuồng, bao gồm lão giả được gọi là lão Đinh cũng với hai mươi bốn đại hán cũng lúc cảm thấy trước mặt tối sầm lại, tiếp đó sang ngời, lông tóc toàn thân đột nhiên trong nháy mắt dựng đứng!
Đó là uy áp cường đại là quân lâm thiên hạ nắm sinh tử trong tay!
Quả đúng như thế! Trong lòng hắc y lão giả nổi lên vô hạn bất đắc dĩ. Chỉ bằng uy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/3786310/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.