Một lần bắn cung, mười lăm cung tiễn chính là ba mươi mũi tiễn, cư ly lại gần như vậy, tập trung bắn tới, thần tiên cũng khó chạy khỏi kiếp nạn này.
Thái tử điện hạ, tức đương kim thái tử Lý Hanh.
Nét mặt hắn tái nhợt không máu tràn ngập cô đơn, thống khổ, bất đắc dĩ, đau thương và tuyệt vọng. - Các ngươi tới để giết ta sao?
Thân hãm tuyệt cảnh, hắn trở nên cực kỳ lãnh tĩnh.
Ánh mắt rơi xuống người đầu lĩnh đối phương, trong lòng nao nao.
Khuôn mặt thô ráp, để lại ấn tượng thô kệch nhưng kiên cường. Hai mắt dù không quá sáng sủa, lại làm cho người ta cảm thấy một cảm giác kỳ quái không nói nên lời, khóe môi kia mang theo một tia tiếu ý nhàn nhạt cộng vài phần phóng đãng không tuân, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy rất chân thành, chân thành đến nỗi làm người ta tín nhiệm một cách tự nhiên, có đôi khi lại như hồ ly thành tinh, có chút tà môn.
Có điều phải thừa nhận, trên người hắn lộ ra một loại mị lực thần bí kỳ lạ, làm không tự giác sinh ra hiếu kỳ đối với hắn.
Lý Hanh không khỏi mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
Đối phương mỉm cười, thản nhiên nói:
- Khoảng cách gần như vậy, mười lăm cung tiễn tập trung bắn vào, thử hỏi thái tử điện hạ có thể tránh được không?
- Không thể.
Lý Hanh mỉm cười lộ vẻ sầu thảm.
Hắn luôn luôn cực kỳ cẩn thận, ngày hôm nay lại khó thoát kiếp nạn cuối cùng này, có lẽ là số mạng sao?
Người nọ vung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557165/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.