- Nếu không chàng trực tiếp kể cho người ta cũng được, hì hì.
Vẻ mặt Đường Tiểu Đông đau khổ.
- Hiện tại ta làm gì có tâm tư mà viết...
- Sao thế?
Đường Tiểu Đông liếc nàng một cái, nhẹ nhàng nói.
- Còn không phải vì hai chữ "canh tân" mạc danh kỳ diệu của nàng hại mọi người lo lắng một hồi, hơn nữa Nhu nhi biểu muội còn biết chuyện của chúng ta rồi...
- A, nàng đã biết...
Trưởng công chúa Ngọc Chân ngẩn ngơ, đỏ bừng mặt, ngay cả cái cổ trắng như tuyết cũng biến thành một mảnh đỏ thẫm.
Không đúng, làm sao Nhu muội có thể biết được? Trừ phi...
- Nhất định là do chàng lỡ miệng!
Nàng vừa thẹn vừa vội vừa giận, không ngừng bấu véo ma thủ đang đảo loạn bên trong y phục nàng.
- Đau!
Đường Tiểu Đông xoa xoa chỗ bị véo, cười khổ không thôi. Mỹ nữ thời cổ đại, tuy rằng bề ngoài ôn nhu, nhưng sao lại thích véo người khác như vậy?
Bề ngoài ôn nhu che giấu bên trong đầy bạo lực!
Hắn gãi gãi đầu, ho khan vài tiếng.
- Sớm muộn các nàng cũng sẽ biết, bất quá Nhu biểu muội đang giận ta, công chúa tỷ tỷ, nàng có thể giúp ta khuyên nhủ nàng ấy được không...
Trưởng công chúa Ngọc Chân trợn trắng mắt nhìn hắn --- người ta còn xấu hổ mắc cỡ chết đi được, còn mặt mũi nào đi khuyên nhủ nàng? Đúng là chỉ có người như chàng mới nghĩ ra được cái ý kiến này!
- Không đi…
Cự tuyệt vô cùng dứt khoát, không chút thương lượng nào.
Tuy rằng trong nội tâm đã biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/1557152/chuong-197.html