Đúng lúc này một đoàn người hấp tấp vọt ra. Đầu lĩnh là một vị tướng quân, một thân chiến bào tinh hồng sáng ngời, quả nhiên là uy phong lẫm lẫm khí thế bất phàm. Tần Tiêu híp mắt vừa nhìn, chính là Vạn Lôi đã nhiều năm không gặp!
Tần Tiêu ha ha cười to, nhảy xuống ngựa la lớn:
- Vạn Lôi huynh đệ, là ngươi sao!
Vạn Lôi vừa thấy Tần Tiêu xuống ngựa bước nhanh tới đón chào, bái xuống:
- Vạn Lôi bái kiến đại nguyên soái! Bái kiến Liêu Dương Vương điện hạ!
- Ha ha, hảo huynh đệ, mau đứng lên, giữa chúng ta cũng không cần làm những chuyện này.
Tần Tiêu lớn tiếng cười to, kéo Vạn Lôi đứng lên.
Vạn Lôi cực kỳ vui vẻ, nụ cười trên mặt khờ dại cùng sáng lạn như một nhi đồng. Nếp nhăn nơi khóe mắt chen chúc, miệng cười to lộ ra hàm răng khuyết răng cửa.
Hai người nắm chặt tay, kích động không thôi.
Vạn Lôi vẫn như ngày trước, trên mặt chỉ rám đen hơn một chút, xem ra là bị gió biển thổi mỗi ngày nên đen hơn. Vết sẹo đao trên mặt trái càng thêm rõ ràng, chòm râu dài hơn một ít, đen hơn, tăng thêm vẻ uy nghiêm cùng oai phong.
Lý Tự Nghiệp cũng cười ha hả, đánh lên vai Vạn Lôi một quyền, nói:
- Lão tiểu tử, chỉ nhận được đại soái, không nhận biết ta sao?
- Ha ha, Hắc đản ngươi đây, cho dù đốt thành tro ta cũng nhận được!
Vạn Lôi lớn tiếng cười to, lại đánh ngược Lý Tự Nghiệp một quyền:
- Nghe nói ngươi đánh vài trận thật giỏi ở ngoài thành U Châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614348/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.