- Tùy ngươi!
Tần Tiêu không khỏi bật cười:
- Ngươi dẫn theo bao nhiêu người?
- Một vạn!
Lý Tự Nghiệp nói:
- Tất cả đều là bộ binh. Tuy rằng lực trùng kích không bằng thiết kỵ của ngươi, công thành có lẽ không lợi hại bằng, nhưng giết người thì rất thuận tay. Không nói nữa, ta đi làm thịt người đây!
Dứt lời Lý Tự Nghiệp nhảy lên ngựa chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình nhìn thấy chiến mã Tần Tiêu đang cưỡi, không khỏi cả kinh nói:
- Quái, Đại Kim Mã bảo bối của ngươi đâu?
Tần Tiêu khẽ run lên, lại cười một tiếng:
- Trận vong rồi!
Lý Tự Nghiệp ngẩn ngơ, lập tức thở dài:
- Con ngựa thật tốt ah...trân phẩm của vườn thượng uyển hoàng gia đâu!
Ngừng một chút, hắn nhìn người bên cạnh nói:
- Hai người các ngươi hiện tại đi đem Đại Uyển lương câu ta đang nuôi đưa tới cho đại soái, ta không cầu tài không háo sắc, chỉ thích dưỡng ngựa tốt. Mấy con ngựa kia tuy rằng không thể so sánh với Đạm Kim Mã, nhưng xem như có thể sử dụng. Trong chốc lát ngươi tự chọn đi, vừa ý con nào ta tặng ngươi con đó!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Không thể tưởng được ngươi còn hào phóng như vậy, được rồi, ngươi đi đi.
Lý Tự Nghiệp vung đao thúc ngựa:
- Được, ta đi đây. Các huynh đệ, theo ta tiến lên giết sạch đám hầu tử kia!
Vừa mới chạy được vài bước, Lý Tự Nghiệp chợt dừng lại, quay ngựa, nhìn qua như có gì muốn nói với Tần Tiêu, nhưng vẫn có chút do dự.
Tần Tiêu xoay người lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614334/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.