- Oanh, oanh, oanh thành tro cho ta!
Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi quát to:
- Oanh đủ nửa canh giờ, đại quân công thành!
Thanh âm tiếng nổ bạo đinh tai nhức óc vang thật lớn, làm cả Du Quan đều chấn động.
Mỗi người cảm giác dưới chân mình phát run, không khí trong thiên địa cũng chấn thành từng đợt sóng lan tràn. Tần Tiêu nhìn thấy Du Quan tràn ngập khói lửa, trong lòng dâng lên cảm giác thiết huyết đầm đìa.
Bị hỏa nỗ sàng không ngừng oanh kích, trên tường thành khói đen cuồn cuộn, cơ hồ không thấy bóng người. Dưới thành tràn đầy gạch vụn phiến đá, chồng chất vô số thi thể. Đại kỳ bị gió tạc rách nát theo gió bay loạn, thật lâu sau mới rơi xuống.
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, híp mắt cười lạnh:
- Một đám hèn nhát! Hạ lệnh, tiền quân công thành!
Trống trận ầm vang, tù và thổi lên, năm ngàn tiên phong Đường quân xông thẳng về phía trước, tiếng kêu rung trời. Mỗi tổ hai mươi người, mười người hộ thang mười người trèo tường, bắt đầu công thành. Hơn hai trăm cây thang đáp lên tường thành Du Quan, sĩ tốt dũng mãnh kéo hoành đao bắt đầu leo lên.
Người trên thành nhìn thấy Đường quân đã công kích, hoảng hốt bắt đầu phản kích.
Cung tên, hòn đá, cây gỗ không ngừng hướng Đường quân tạp xuống.
Tần Tiêu nhìn thấy binh lính của mình bị nện rơi xuống kêu to thảm thiết, trong lòng sôi gan tức giận quát:
- Hoàn Tử Đan, mang ba ngàn kỵ xạ thủ Hổ Kỵ sư cho bọn hắn biết chút thứ tốt!
- Dạ!
Hoàn Tử Đan trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614333/chuong-838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.