- Nếu làm vậy Doanh Châu thật quá trống trải. Phỏng chừng theo phía lạc quan, chỉ có một vạn nhân mã của Thiệu Hoành. Chút người như vậy còn có thể làm được gì? Vừa phân phối phòng ngự mặt đông, bắc còn vận chuyển lương thảo, làm yên lòng dân chúng, còn phải giới nghiêm thủ thành. Vạn nhất người Tân La thật sự đánh giết tới Doanh Châu, chúng ta chẳng phải là xong đời?
- Sẽ không, chúng ta sẽ không xong đời.
Tần Tiêu nói:
- Ở tình huống như hiện tại, không ra hiểm chiêu, kỳ chiêu thì không thể thay đổi chiến cuộc. Người Tân La chỉ là hổ giấy. Bọn hắn vô cớ xuất binh sẽ không đủ thực lực, chỉ cần Quách Tri Vận bám chặt lấy bọn hắn đợi khi Trương Cửu Linh phái người tiếp ứng, người Tân La tuyệt đối không dám đánh giết tới Doanh Châu, trừ phi bọn hắn điên rồi!
- Vạn nhất bọn hắn thật sự nổi điên thì sao?
Kim Lương Phượng cau mày nói:
- Như vậy chúng ta phải khoanh tay chịu chết?
Tần Tiêu mở to hai mắt, tinh quang bộc phát:
- Trong thành Doanh Châu không phải còn hai mươi vạn dân chúng sao?
- Đạo lý thành phá người vong ai cũng biết, đến lúc đó ngươi không thúc bọn hắn cùng nhau đi thủ thành được sao? Hơn nữa ta dẫn theo Hổ Kỵ sư có lực cơ động thật cường hãn, người Tân La nếu có thể từ Du Quan bổ nhào vào Doanh Châu, ta còn không thể từ Sĩ Hộ Chân Hà chạy về Doanh Châu? Đám nhuyễn chân tôm kia muốn cứng rắn đối chiến với Hổ Kỵ sư của lão tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614309/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.