Kim Lương Phượng cười nói:
- Nguyên lai ngươi thích dùng việc ăn uống để giải quyết áp lực cùng nỗi buồn sao?
- A, cho là vậy đi.
Tần Tiêu chậm rì rì đi về phòng nghị sự, nói:
- Thiệu Hoành vì sao còn chưa về đây? Trong thành cũng chỉ có hai đại tướng như hắn cùng Hoàn Tử Đan, ta đang cần tìm người nghị sự, bỏ đi, chúng ta thương lượng trước.
Dứt lời, hắn nhìn Kim Lương Phượng vẫy tay hướng chỗ đại sa bàn đi tới.
Trong lòng Kim Lương Phượng buồn bực đi theo, thầm nhủ: Chỉ cố gắng ra vẻ bình tĩnh mà thôi đi!
Tần Tiêu đi vòng quanh đại sa bàn hai vòng, vươn bàn tay dùng ngón út gãi gãi cằm, cau mày nói:
- Trước mắt chỉ hi vọng Quách Tri Vận đừng làm nhục sứ mạng, cứng rắn đâm vào bên hông người Tân La, chặt đứt căn cơ của bọn hắn. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể giảm bớt áp lực cho U Châu cùng Doanh Châu, có được cơ hội phản kích.
- Hiện tại ta đã rõ dụng ý khi trước của ngươi.
Kim Lương Phượng nói:
- Nhưng ta thật sự không ngờ trong tình huống như vậy ngươi còn dám xuất hiểm chiêu! Ngươi có biết hay không, bộ đội của Quách Tri Vận mặc dù là kỵ binh Liêu Đông, nhưng một mình xâm nhập thọc sâu vào giữa rất dễ bị hai mặt thụ địch, bị địch toàn tiêm. Cho dù đạt được thắng lợi nhất thời, nhưng thật dễ dàng lâm vào trùng vây, khó thể thoát thân.
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
- Đây đúng thật là hiểm chiêu, nhưng trước mắt ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614308/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.