Lý Tự Nghiệp đối với ngữ điệu châm chọc của Tần Tiêu thật sự không thói quen, toàn thân mất tự nhiên thoáng xoay người, lại quay qua nói với Tần Tiêu:
- Đại soái, ta tới tìm ngươi có chuyện cần nói...có thể nói riêng được không?
- Đi đâu nói đây?
Tần Tiêu ra vẻ lãnh ngạo nhìn hắn:
- Có lời gì không thể nói ở trong này sao? Đại đô đốc là người đứng đầu của chúng ta, có chuyện gì cũng phải để hắn định đoạt. Đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ ngươi không rõ sao?
Lý Tự Nghiệp bị mỉa mai, không khỏi có chút phẫn nhiên nói:
- Đại soái, ngươi nhìn thấy những huynh đệ đứng sau lưng ta sao? Ngươi còn nhớ rõ bọn họ là ai sao?
- Nhớ rõ, đều nhớ rõ.
Ánh mắt Tần Tiêu đảo qua mọi người, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Có tướng quân, có hiệu úy, có tiểu binh. Toàn bộ là người quen cũ năm xưa ở Tả Uy Vệ, cùng nhau hỗn qua tại Sóc Phương.
- Đại soái nhớ rõ là tốt rồi.
Lý Tự Nghiệp nói:
- Những huynh đệ chúng ta đây, đi theo đại soái vào sinh ra tử không chỉ một hai lần. Nhưng hôm nay đại soái muốn bỏ quên chúng ta, không quan tâm chúng ta! Ngươi nói làm vậy...
- Làm cái gì ah?
Tần Tiêu đề cao thanh âm, híp mắt nhìn Lý Tự Nghiệp:
- Ngươi nói bậy bạ chuyện gì, từ khi nào ta nói qua không nhớ những huynh đệ các ngươi sao? Trong mắt ngươi, Tần Tiêu này là người bạc tình vô nghĩa như vậy sao?
- Vậy ngươi còn...
Lý Tự Nghiệp cũng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614296/chuong-801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.