Chương trước
Chương sau
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt khó xử của Trương Cửu Linh, cười nói:
- Vậy ngươi có biết vì sao hoàng đế không phái Trương Nhân Nguyện, Diêu Sùng mà lại phái ngươi đến không?
Trương Cửu Linh mỉm cười lắc đầu.
- Cũng là bởi vì ngươi hoàn toàn không biết một ai!
Một lời nhẹ nhàng của Tần Tiêu cũng làm thân hình Trương Cửu Linh chấn động. Hắn cẩn thận suy tư lời nói của Tần Tiêu, lại liên tưởng đến những lời suy đoán đồn đãi trong triều, giờ mới hiểu được dụng ý thâm sâu của hoàng thượng cùng triều đình, cũng không phải bởi vì Trương Cửu Linh hắn tài giỏi bao nhiêu, không phải vì hắn có thể trở thành đối thủ của Tần Tiêu. Trọng yếu chính là đem U Châu giao vào trong tay một người mới như hắn, không cần lo lắng hình thành cương lại cắt cứ!
Tần Tiêu hiện tại đang gõ tiếng chuông cảnh tỉnh hắn, nói rõ ngọn ngành nguyên nhân!
Trương Cửu Linh không tự chủ được nhíu mày, như thật như giả gật đầu.
Trong lòng Tần Tiêu rất rõ ràng, người thông minh như Trương Cửu Linh không khả năng không nghĩ ra ý tứ của hoàng đế. Bản thân hắn cần giao ra binh quyền là vì sợ công cao chấn chúa, lo lắng quân dân đông bắc chỉ biết Tần Tiêu mà không biết hoàng đế. Nhưng hoàng đế cũng không thể để Tần Tiêu vừa buông tay xuống, người đông bắc lại chỉ biết Trương Cửu Linh cũng không còn biết đến Tần Tiêu cùng hoàng đế, như vậy càng thêm bết bát hơn. Đồng thời cũng đã nhắc tỉnh hắn: Chuyện như vậy ngươi không những không nên đi làm, ngay cả nghĩ cũng đừng nên nghĩ. Nếu hoàng đế phái ngươi tới chế ước ta, đồng thời cũng để cho ta đi chế ước ngươi.
Nghĩ tới đây Tần Tiêu phát ra nụ cười từ sâu trong nội tâm: Đây mới là tình huống mà hoàng đế muốn nhìn thấy. Đại tướng biên cương cùng đại tướng mang binh, chỉ có thể theo ý tứ của hoàng đế mới có thể có được kết quả tốt. Trương Cửu Linh đến vừa đúng lúc.
Sau khi Tần Tiêu nói ra những lời kia, hai người lại trầm mặc một lúc lâu. Sau một lúc, Tần Tiêu đánh vỡ trầm mặc:
- Nghĩ thông suốt rồi sao?
Trương Cửu Linh giật mình bừng tỉnh, đứng dậy chắp tay xá một cái:
- Đa tạ vương gia nhắc nhở!
- Ngô, hiểu được là tốt rồi.
Tần Tiêu ý bảo hắn ngồi xuống, bắt đầu nổi lên giọng quan:
- Chỗ U Châu này, ngoại tộc tạp cư, tình huống có chút phức tạp. Nhất là trong quân đội, người Hồ tương đối nhiều. Cho nên việc “trị tướng” càng thêm có vẻ trọng yếu. Cửu Linh huynh đệ, ta tính toán phân đôi Liêu Đông quân, do hai đại tướng quân thống lĩnh, phân cho hai người chúng ta chỉ huy. Lý Tự Nghiệp là lão tướng sa trường trung thành tận tâm, đã ở U Châu ba bốn năm, uy vọng trong quân cực cao. Người này ta giao hắn cho ngươi. Đồng thời Đỗ Tân Khách cùng Thạch Thu Giản trợ thủ cho hắn cũng giao luôn cho ngươi. Đỗ Tân Khách thì ngươi không quen thuộc, ta có thể giới thiệu cho ngươi một chút. Là một nhân tài, không những có thể mang binh, còn có mưu lược, có kiến thức. Ta an bài hắn mang ba vạn binh mã đi bản thổ Hề tộc xây dựng Nhiêu Nhạc đô đốc phủ. Nhưng ngươi cũng có thể an bài theo ý ngươi.
Trương Cửu Linh vội nói:
- Không, vương gia an bài như vậy thập phần hợp lý. Cửu Linh cũng không có kế hoạch thay đổi.
Tần Tiêu cười:
- Cửu Linh huynh đệ, mọi việc đều phải xuất phát từ đại cục. Ta an bài cũng không nhất định là hợp lý nhất. Ngươi không nên bận tâm mặt mũi của ta mà làm trái lương tâm đồng ý những an bài của ta. Bây giờ ngươi là đại đô đốc U Châu, tính ra ngươi là thượng cấp của ta. Đại sự cũng do ngươi làm chủ, biết không?
Trương Cửu Linh kinh ngạc cả kinh:
- Vương gia, việc này...Cửu Linh làm sao dám quản trên vương gia?
- Đây không phải vấn đề dám hay không.
Tần Tiêu híp mắt khẽ cười nói:
- Trên thực tế chính nên an bài như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu được sao? Ta chỉ là đô đốc Doanh Châu, là tướng quân dưới trướng U Châu đại đô đốc. Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản cũng chỉ lâm thời, tùy lúc đều sẽ thay đổi, biết không? Theo đại cục mà xem, đại đô đốc U Châu như ngươi mới là đệ nhất nhân đông bắc Đại Đường!
- Cửu Linh, hiểu được!
Trương Cửu Linh nhận chân gật đầu, cảm giác đảm nấm trên vai quá nặng.
Trong lòng Tần Tiêu thầm bật cười, diễn cảm lại thập phần bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Vừa rồi đang nói tới đâu đây? Nga, Thạch Thu Giản trợ thủ của Lý Tự Nghiệp. Người này không cần ta giới thiệu đi? Trước kia hắn từng làm việc trong Trường An hoàng thành ngự suất ti, ngươi hẳn là rất quen thuộc. Trước mắt hắn còn lưu tại Trường An dưỡng thương, phỏng chừng qua thêm một thời gian mới trở lại. Người này làm việc ổn thỏa, nhận chân, là một quân nhân chân chính. Ngươi hạ lệnh muốn hắn xông vào biển lửa, hắn cũng không hề chậm nửa nhịp. Đây là mấy vị tướng quân trung tâm của Tả Uy Vệ, mặt khác còn có một ít tướng quân, tư mã, trưởng sử, ngày sau ngươi sẽ dần dần quen thuộc. Những người này trọng yếu nhất chính là Lý Tự Nghiệp. Ta cũng không gạt ngươi, hắn là huynh đệ tốt nhất của ta, nhưng đồng thời cũng là một trong những tướng quân tốt nhất của Đại Đường, là thần tử trung thành nhất, tướng quân dũng mãnh nhất, cùng quân nhân chân chất sinh mãnh nhất.
Tần Tiêu vừa mới dứt lời, cửa phòng nghị sự bị gõ vang:
- Vương gia, đại soái! Đại soái vương gia! Ngươi ở đâu vậy, ta muốn gặp ngươi!
Trương Cửu Linh ngạc nhiên, Tần Tiêu cười nói:
- Thấy không, vừa mới dứt lời hắn đã tới rồi.
Hôm nay là ngày nghỉ, Lý Tự Nghiệp vẫn mặc đầy đủ áo giáp, áo tơi, bước chân hổ hổ sinh uy đi nhanh vào phòng nghị sự. Sau lưng hắn còn có bảy tám tướng lĩnh Tả Uy Vệ, có chút khiếp đảm theo sau hắn vào phòng.
Tần Tiêu hiểu rõ ý đồ đến của hắn. Lý Tự Nghiệp là người có sự tình gì sẽ không che giấu trong lòng, toàn bộ đều viết rõ trên mặt mình. Nhìn sắc mặt của hắn liền có thể biết hiện tại tâm tình hắn rất tức giận.
Mọi người đi tới trước mặt Tần Tiêu cùng Trương Cửu Linh, Lý Tự Nghiệp lúng túng nhìn Tần Tiêu lại nhìn Trương Cửu Linh vài lần, ôm quyền cúi đầu thi lễ:
- Gặp qua đại soái.
Mọi người đứng phía sau cũng đều hành lễ.
Tần Tiêu vốn định đi ra ngoài thuyết phục Lý Tự Nghiệp trước tiên, nhưng Trương Cửu Linh không để hắn làm như vậy, chỉ nói:
- Nên tới phải tới, bất kỳ chuyện gì cũng nên trực tiếp đối mặt tốt hơn, như vậy càng hợp với tính khí của Lý Tự Nghiệp bọn họ.
Tần Tiêu ngẫm nghĩ liền đồng ý với ý nghĩ của hắn, vì vậy mới để nhóm người Lý Tự Nghiệp đi vào phòng.
Tần Tiêu khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng có chút uể oải gật đầu nói:
- Thất lễ rồi đó, Lý Tự Nghiệp, còn có các ngươi nữa. Không nhìn thấy đại đô đốc ngồi trên thượng vị sao?
Lý Tự Nghiệp quay đầu liếc nhìn Trương Cửu Linh, không cam lòng gật đầu nói:
- Gặp qua đại đô đốc.
Trương Cửu Linh mỉm cười đứng lên, chắp tay hoàn lễ:
- Lý tướng quân không cần phải khách khí. Các vị huynh đệ cũng không cần khách khí.
Lý Tự Nghiệp cười lạnh một tiếng:
- Huynh đệ?...hừ!
Tần Tiêu hơi cau mày, làm bộ như không nhìn thấy, phe phẩy một chân nói:
- Lý đại tướng quân, xem ra thương thế khôi phục không tệ lắm, còn mặc áo giáp, cầm binh khí, chờ ra chiến trường hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.