Trong lòng Diêu Sùng hiện tại xem như đã có chủ ý. Hoàng đế giao cho hắn điểm xuất phát là cần bảo hộ công thần, chuyện này đã không còn khó xử lý.
Lý Long Cơ khẽ cười nói:
- Tốt lắm, trong lòng trẫm muốn nói gì đã nói hết với ngươi, ngươi cũng không cần tiếp tục nói lời khách sáo. Trở lại vấn đề đi, ngươi nói một chút theo như luật pháp Đại Đường, Tần Tiêu tự thỉnh từ đi năm chức vụ, có hợp tình hợp lý sao?
- Hồi bệ hạ, có thể nói là hợp pháp.
Diêu Sùng đáp:
- Đại tướng biên cương khinh nhờn luật pháp cưỡng bức thu tiễn lương của châu huyện địa phương, đủ biếm làm thứ dân lưu đày hai ngàn dặm. Nhưng lần này Tần Tiêu lập nhiều công lớn, có thể bù đắp lỗi lầm, giáng đi năm chức, hợp luật pháp.
Lý Long Cơ khẽ nhíu mày:
- Vậy ý của ngươi là tuy rằng hợp pháp nhưng không hợp tình lý sao?
Diêu Sùng chắp tay nghiêm mặt nói:
- Hồi bệ hạ, đích thật là như vậy. Luật pháp cũng không thể không quan tâm đến nhân tình. Thẩm án xử án cũng không thể vượt ngoài “tình lý pháp”. Luật pháp là chết, người là sống. Nếu chỉ xử lý Tần Tiêu tước quyền biếm quan, không khỏi sẽ mất công bằng, làm các tướng sĩ Liêu Đông cùng triều thần trái tim băng giá. Xin thứ cho thần nói thẳng, lúc trước Tần Tiêu sở dĩ làm như vậy chỉ là vì bảo đảm cung cấp hậu cần quân nhu cho Liêu Đông quân dân, làm cho Hà Bắc có thể nhanh chóng khôi phục dân sinh. Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614290/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.