- Các ngươi...còn chưa xông lên giết nghịch tặc!
Mặc Xuyết vừa thẹn lại vừa giận, chỉ gầm lên giận dữ như bệnh tâm thần. Một tên nô lệ lại có thể chửi bới hắn như vậy, quả thật là không thể nhẫn nhịn! Phải biết rằng trên thảo nguyên bị người nói “võ nghệ kém cỏi, không còn khí lực” chính là chuyện làm nam nhân nhục nhã nhất, so với tát vào mặt còn làm người ta khó thể chịu nổi.
Nhưng thật sự kỳ quái, những binh lính vây quanh lại không ai có hành động. Ngay cả hai thiên tướng quỳ rạp dưới đất cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Mặc Xuyết. Mặc Xuyết chợt cảm giác một trận tuyệt vọng: Bọn hắn đều muốn làm phản sao?
Trong ánh mắt Hiệt Chất Lược lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng giảo hoạt như lang sói, hắn đột nhiên cười ha ha:
- Thấy được sao, bạo chúa Mặc Xuyết! Ngươi đã mất đi lòng người, không còn người nào nguyện ý bán mạng cho ngươi! Các huynh đệ, chúng ta là dũng sĩ, nhưng càng nên bán mạng cho một vị chủ soái đáng giá! Vì người như Mặc Xuyết, không đáng! Hắn chỉ biết thỏa mãn ham muốn cá nhân cùng sưu cao thuế nặng, bộ tộc thảo nguyên bị hắn giết hại còn ít sao?
Mọi người yên lặng không nói gì, lãnh khốc nhìn cảnh tượng này. Mặc Xuyết không cam lòng quát:
- Các dũng sĩ, đừng nghe tà huyết mê hoặc người của hắn! Chúng ta đều là nam nhi dũng sĩ thảo nguyên, nên giết sạch người Trung Nguyên, nhập chủ Trung Nguyên. Ta làm đúng! Ta lặp lại một lần, ai giết Hiệt Chất Lược, ta sẽ cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614283/chuong-788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.