Mấy vạn Đường quân vây quanh sườn núi nơi tử chiến của Mặc Xuyết như nêm cối, cùng kêu to hò hét – “bắt sống Mặc Xuyết”. Toàn thân Lý Tự Nghiệp đẫm máu tươi, thanh trường đao không biết đã chém bao nhiêu đầu người, đã biến thành đỏ rực, nhuộm ánh bình minh lóe sáng hàn quang. Hắn chọn lựa năm ngàn tinh nhuệ xếp thành năm đội ngũ, từ năm phương hướng đột kích thẳng lên sườn núi.
Tần Tiêu ở xa xa nhìn thân hình như thiết tháp của Lý Tự Nghiệp, tràn đầy lo lắng cau chặt mày. Trận này khẳng định phải thắng, nhưng hắn không muốn mất đi một vị đại tướng quân cũng là hảo huynh đệ như thế, thật sự là không đáng giá. May là đã an bài nhóm người Hoàn Tử Đan đi theo hộ vệ bên cạnh hắn...Nhưng ở trên chiến trường đao thương không có mắt, tên bắn lén bay tứ tung, ai có thể trăm phần trăm cam đoan bản thân mình có thể chắc chắn sống sót? Cầu trời phù hộ đừng để cho hắn xảy ra sự cố.
Thanh âm tù và càng cao vút, đội quân của Lý Tự Nghiệp đã bắt đầu tấn công!
Đây là một triền núi hình nón đỉnh bằng, bốn phương có chút dốc đứng, gió mùa đông bắc thổi qua lưu lại cát đá, không một ngọn cỏ. Người Đột Quyết bỏ ngựa chiếm đóng nơi hiểm yếu chống cự. Mặc Xuyết bị vây trong trung tâm, tóc tai bù xù thần sắc hốt hoảng, trên người còn bị tổn thương, đùi chảy máu. Hẳn là bị tên bắn trúng, vì vậy phải bỏ ngựa trốn lên sườn núi.
Mặc Xuyết nhìn Đường quân đông nghìn nghịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614282/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.