Một trận mưa tên đi qua, lại không có chút động tĩnh.
Cát Lỗ giận tím mặt quát to:
- Chia ra hai đường, hướng trái phải xung phong liều mạng!
Kỵ binh Khiết Đan dũng mãnh thiện chiến nhất thời phân thành hai đường, như nước thủy triều tách ra, hướng hai bên đánh tới.
Hoàn Tử Đan nhìn thấy những cây đuốc di động, không khỏi cười lạnh, vung tay:
- Triệt!
Các thiên binh mai phục bốn phía hướng theo phương hướng nam bắc cùng nhau lui về.
Hai cỗ kỵ binh Khiết Đan tức giận rít gào hùng hổ bổ nhào tới, lại không nhìn thấy bóng người nào, nhất thời giận dữ.
Đây là đánh giặc hay là đánh quỷ?
Trong lòng Cát Lỗ kêu to không hay, vội vàng quay đầu ngựa mang theo một bộ phận thủ hạ tụ tập vào trung tâm, mặt khác cho một cỗ kỵ binh Khiết Đan do thiên tướng suất lĩnh hướng trung tâm chạy tới.
Hai đội ngũ hợp cùng nhau, lại lắc đầu kêu lên:
- Không gặp được người!
Cát Lỗ nhất thời giận đến muốn hôn mê:
- Thật sự kỳ quái!
Cũng may hắn cũng không quá ngu ngốc, ánh mắt xoay chuyển một vòng, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, tắt đuốc!
Đám người Hoàn Tử Đan giấu trong bóng đêm, nhìn ánh đuốc xa xa bị dập tắt, không khỏi mừng rỡ - đến thời cơ!
Hoàn Tử Đan vung tay lên, hơn ba trăm người nhất thời giống như mãnh hổ xuất quan, hướng phía trước xông tới!
Bởi vì trong khoảnh khắc hiện tại người Khiết Đan đột ngột rơi vào trong bóng tối, căn bản còn chưa kịp thích ứng! Chỉ trong nháy mắt đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614239/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.