Lý Long Cơ thấy Tần Tiêu còn đứng ngẩn người, không khỏi cười:
- Tam ca, ngươi xem đi, vài năm không gặp, người này lại biến thành đồ ngốc, ngay mùi rượu cũng ngửi không ra!
Lý Trọng Tuấn cũng cười to.
Tần Tiêu thoải mái cười, nhưng trong lòng chợt dâng lên cảm xúc đi tới bên cạnh bàn, nghênh ngang ngồi xuống. Hắn cầm chén rượu trước mặt, tận lực làm giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh:
- Tam ca, A Man, cạn ly!
Hai người đều cười, ba chén rượu cụng vào nhau. “Phanh” một tiếng vang giòn, rượu ngon chảy ra, hương thơm nồng nàn bốn phía.
- Cạn ly!
Chén không ngừng, đèn chưa tắt, rượu đã qua ba tuần.
Mỗi khi uống cạn một chén rượu, đều có cảm khái cùng mùi vị khác nhau.
Giống như bên trong chén chứa đựng không là rượu, mà là nhân sinh trăm thái.
Lý Long Cơ uống xong chén thứ ba hít một hơi dài, vuốt hàm râu mép nhỏ trên môi, nhoẻn miệng cười:
- Đại ca, ngươi hẳn nên sửa chút dung nhan.
Một tiếng “đại ca” gọi thật tự nhiên, trong lòng Tần Tiêu không khỏi khẽ run lên. Sau đó có chút tự giễu cười nói:
- Thôn phu sơn dã cần gì trang điểm nhiều như vậy. Hơn nữa ngươi không biết nhìn hình dạng hiện tại của ta thật gợi cảm, thật có hương vị của nam nhân sao?
Lý Trọng Tuấn liền làm ra dáng vẻ buồn nôn trừng Tần Tiêu:
- Thật sự là người không biết xấu hổ!
Lý Long Cơ ha ha nở nụ cười:
- Đích thật là...khụ! Ta đồng ý với lời nói của tam ca.
Tần Tiêu mỉm cười, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614172/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.