Đột nhiên Tần Tiêu có xúc động phun máu, đem con mắt khép lại, thiếu chút nữa đã hôn mê. Mặc Y đấm ngực dậm chân:
- Cái đồ con lừa!
Hai người dở khóc dở cười ôm nhau một lát sau đó bầu trời ngửa cửa sổ tối lại, mới cảm giác bụng có chút đói, vì vậy lười biếng bò ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, Thượng Quan Uyển Nhi ở trong đại sảnh đọc sách, nhìn thấy hai người thì che miệng cười lên.
Tần Tiêu cười hắc hắc đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống, kéo nàng dựa sát vào người của mình, nói khẽ:
- Ghen?
- Không có.
Thượng Quan Uyển Nhi ra sức chịu nhịn không cười, biểu lộ cực kỳ cổ quái:
- Chỉ là vừa rồi Tử Địch đúng là kẻ dở hơi... Ai da, còn không biết nàng có thể tuyên dương chuyện này khắp nơi không?
Tần Tiêu cũng xấu hổ cười rộ lên:
- Không đến mức ngu ngốc như vậy đâu? Dù sao chỉ là ngây thơ, không phải nhược trí.
Ở cầu thang có âm thanh kêu to, Tử Địch lên lầu.
Mọi người nhìn thấy nàng mặt đầy bụi đất, giống như toàn thân vô lực vậy. Mặc Y bước tới đỡ lấy nàng, có chút nóng lòng hỏi:
- Như thế nào?
Tử Địch vẻ mặt cầu xin:
- Ta cũng không biết, vốn nắm đang cưỡi kim mã ở hậu viện bắn tên, ai nghĩ tới không được bao lâu thì hai chân run rẩy vô lực. Chắc là lúc nãy quá hung a, rõ ràng không có cưỡi nó, đem hết khí lực vung ta ra. Ta, ta... Ta tức giận nên leo lên, bị té hai lần.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614077/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.