Tỷ muội hai người, cho dù tướng mạo hay thân thể đều gần nhau, hơn nữa làn da của Tử Địch so với tỷ tỷ còn tốt hơn, càng trắng càng trượt, có lẽ là vất vả ít hơn. Quanh năm suốt tháng nàng tâm tình luôn tốt, chưa bao giờ phiền lòng chuyện gì, da của nàng dưỡng vô cùng tốt.
Mặc Y hai chân kẹp lại, trên người co rút giống như run rẩy, sau đó hạ thân mềm xuống, úp sấp lên người Tần Tiêu và thở ra. Tử Địch có chút bận tâm kêu lên:
- Oa, tỷ tỷ, ngươi sao thế?
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:
- Không có gì, kết thúc công việc mà thôi, nghỉ ngơi giữa trận đấy.
Tử Địch không hiểu chút nào nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mê hoặc.
Mặc Y tránh người ra, sau đó dùng khăn ấm lau khô tiểu đệ của Tần Tiêu, sau đó lại nhào lên trên giường. Một tay đặt lên trán, nghiêng người nằm song song với Tần Tiêu, sau đó cười mập mờ nhìn qua Tử Địch.
Tử Địch lập tức có chút sợ:
- Ta, ta...
Mặc Y đứng dậy, keo tay muội muội:
- Đừng sợ, chiếu theo ta dạy, chậm rãi, nhẹ nhàng...
Tử Địch cắn môi, có chút run rẩy mở hai chân ra.
Tần Tiêu nhẹ vỗ về ngực của nàng, nàng thoải mái hơn một chút.
Rốt cục...
Chậm rãi, nhu hòa, khẩn trương... Tử Địch đã nuốt toàn bộ quái gia hỏa kia.
Mặc Y liên tục vuốt lưng của nàng:
- Buông lỏng một chút... Chớ khẩn trương...
Rất giống tú bà.
Tay của Tử Địch không tự chủ bắt lấy cúi chỏ của Tần Tiêu, dùng sức véo.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614076/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.