- Ừm, chính là tiểu cô nương khả ái đó mà.
Tần Tiêu mười phần tà ác cười nói:
- Sớm vài năm, ngươi cũng chính là lỵ nhi của ta. Không nói nữa, ngủ đi, khởi công đi sao, lão bà đại nhân!
- Bại hoại!
Ngày thứ hai, Tần Tiêu dậy rất sớm, chuẩn bị đi Đặc Chủng Doanh quan sát tình huống huấn luyện của bọn hắn. Mới vừa đi đến hậu viện, đã nghe được một trận tiếng đàn tranh du dương. Âm sắc khinh dương ưu mỹ, vào lúc sáng sớm yên tĩnh nghe được, vẫn cứ có vẻ khinh dật tiêu sái, khiến kẻ khác vui vẻ thoải mái. Tần Tiêu có chút hiếu kỳ theo hướng thanh âm đi qua. Đứng ở trước của phòng Mạc Vân Nhi, bên trong còn nghe được thanh âm bịch bịch bạp bạp tựa hồ có người đang hoạt động.
Tần Tiêu nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa:
- Vân nhi, ngươi dậy rồi sao?
- Úc, là Hầu gia!
Mạc Vân Nhi vội vàng cuống cả lên, ra mở cửa:
- Hầu gia dậy sớm như vậy nha!
- Ừm, ngươi cũng không phải dậy rất sớm sao!
Tần Tiêu thoáng gật đầu một cái, hướng bên trong nhìn vào một cái, chỉ thấy Dương Ngọc Hoàn cư nhiên đang mặc váy áo ca vũ mùa hạ, trên tay hai cái tay áo thật dài mùa may, sôi nổi hướng về phía mình lao qua:
- Ca ca, ôm một cái!
Mạc Vân Nhi vội vã nói rằng:
- Ngọc Hoàn chớ có nói lung tung, phải gọi là Hầu gia.
- Không sao cả đâu.
Tần Tiêu ngồi xổm người xuống, cười ha hả đem Dương Ngọc Hoàn ôm lấy, nhìn trên trán của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613912/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.