- Nào còn dám hy vọng xa vời đến những thứ này? Chỉ cầu kinh thư thanh đăng làm bạn có thể an ổn sống hết quãng đời còn lại, tâm nguyện đã đủ rồi.
- Mau chớ nói những lời như vậy, Vân nhi!
Lý Tiên Huệ vỗ vỗ bàn tay của Mạc Vân Nhi:
- Thái độ làm người của Hầu gia, ngươi hẳn là hiểu được. Ở trong mắt của hắn, cũng không có phân chia tôn ti, giàu nghèo. Ta ở cùng hắn lâu như vậy coi như là bị hắn lây nhiễm đến. Kỳ thực nữ nhân chúng ta cũng tội gì phải làm khổ chín mình đây? Nhân sinh ngắn ngủi, phải giam cầm bản thân, sông qua những ngày tốt lành mới là đạo lý nha! Bỏ đi, ngươi còn lớn hơn ta hai tuổi, ta muốn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, nên sớm lập gia đình, sống cuộc sống vợ chồng đi. Sự tình đã qua cứ để nó qua đi. Không lý do để nó đặt ở trong lòng, tự dằn vặt bản thân làm gì, ngươi thấy sao đây?
Dương Ngọc Hoàn ở trong chăn vội vã hô lên:
- Oa! Tiên nhi tỷ tỷ thật có kiến thức! Thế nhưng Vân nhi tỷ tỷ là đạo cô a, đạo cô là không thể thành thân.
Lý Tiên Huệ lấy tay qua tới vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Dương Ngọc Hoàn, cười hì hì nói:
- Đạo cô hoàn tục không phải được rồi sao? Đại Đường này thật nhiều công chúa đều còn xuất gia làm đạo cô đấy. Thánh hậu không phải cũng từng làm ni cô trong am tu hành đấy sao?
- Phu nhân nói đúng ạ.
Mạc Vân Nhi đỏ mặt gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613911/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.