Một nha đầu ngốc, được sủng ái quá nên không biết gì sao? Còn muốn làm hoàng nữ, ta nhổ vào! Đi chết!
Tần Tiêu cười hắc hắc một hồi:
- Nếu chân tướng của việc này để cho Tiên Nhi biết rõ, không biết nàng có cảm tưởng gì?
Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên sững sờ:
- Ngươi sẽ không ngu xuẩn nói cho nàng biết chứ?
- Đương nhiên không có! Cho dù là phu thê cũng phải có chút bí mật chứ.
- Gian nhân! Gian nhân!
Lý Trọng Tuấn cười ha hả véo Tần Tiêu.
Tần Tiêu né tránh:
- Tốt, không hồ đồ với ngươi. Ta còn phải đi bắc nha điểm binh đấy, đến bảo hộ công chúa điện hạ ‘ số khổ ’ an toàn.
- Ân, đi thôi!
Lý Trọng Tuấn cố làm ra vẻ vung tay lên:
- Tần tướng quân, muội muội của ta xin nhờ ngươi! Điều hết binh tướng tranh thủ thời gian hồi phủ!
Tần Tiêu cười vài tiếng, cưỡi ngựa đi tới bắc nha. Trong nội tâm thầm nghĩ: nếu như Lý Khỏa Nhi thật sự bị điên rồi, cũng xem như là biện pháp tốt. Lại không thấy giết người thấy máu, cũng không có náo ra cái gì binh biến phiền toái. Xem ra Lý Hiển cực kỳ tín nhiệm ta, ngay cả loại chuyện này cũng không kiêng kỵ ta biết rõ. Nhưng mà Vi hậu kia không đặt Lý Hiển vào trong mắt nha, khiển trách hoàng đế như con của mình.
Đáng thương cho con rùa đen Lý Hiển bệ hạ đội nón xanh, lúc nào ta phải nghĩ biện pháp, thay hắn làm Vi hậu điên luôn. Chỉ sợ nàng là mẫu hô ly đã thấy các mặt xã hội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613862/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.