Lý Long Cơ cười ha ha theo Lý Tiên Huệ đi, lại hướng phía Tần Tiêu nói một câu:
- Vẫn là muội tử đối với ca tốt nhất a!
Tần Tiêu hiện tại một chút hứng thú chơi đùa cũng không có. Một mình một người ngồi ở tiền đường, cảm thụ được một trận thanh lãnh. Câu nói "Trở lại Giang Nam" kia của Lý Tiên Huệ để trong lòng Tần Tiêu nhớ tới rất nhiều sự tình.
Ta làm quan, phong tướng, đến tột cùng là vì sao đây? Hộ quốc an dân sao? Ta hình như không vĩ đại như vậy; Công danh lợi lộc? Thời gian một năm ngắn ngủi đã thăng chức rất nhanh, tựa hồ đều có chút tê dại. Làm quan này, quyền này, thế này, ngay cả người mình yêu cũng không có thể ở cùng một chỗ, thật đúng là rất không thoải mái. Cả ngày đều nghĩ đấu đá lẫn nhua, huyết nhục chém giết. Đập vào mắt nhìn thấy dưới lớp ngụy trang hoa lệ chính là lừa dối, phản bội và tàn sát...Đây là cuộc sống mà ta muốn sao?
Tần Tiêu kìm lòng không đậu giật mình run lên một cái, đây chẳng lẽ chính là ôn nhu hương, anh hùng trủng trong truyền thuyết?
Nhìn tướng sĩ Đặc Chủng Doanh đứng sừng sững như núi ngoài cửa, Tần Tiêu có chút tinh thần sa sút cuối cùng cũng lại nổi lên một ít hào khí. Kìm lòng không được đi tới cửa, để các tướng sĩ gọi vào cùng nhau:
- Các huynh đệ, cảnh tuyết lớn như vậy, cũng rất là hiếm thấy. Chúng ta đến cùng nhau uống rượu, hát ca đi! Ta dạy các ngươi hát một bài rất được nha!
Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613847/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.