Gió lạnh tàn sát bừa bãi. Hoa tuyết bay xuống trên trán, trên mặt, trên chóp mũi của hai người. Tần Tiêu không biết, từng tia lương ý kia là thanh lệ của Thượng Quan Uyển Nhi hay là hoa tuyết bị nhiệt độ của nụ hôn môi triền miên kia hòa tan...
Tại thành môn Lạc Dương, đoàn người qua lại đều bị một màn trước mắt hấp dẫn, nghỉ chân đứng ở một bên. Nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ một thân y phục hoa quý này hôn đến quên mất bản thân...
Trong đầu Thượng Quan Uyển Nhi chỉ còn lại có trống rỗng. Băng thiên tuyết địa thì tính là cái gì, con mắt dị dạng của ngoại nhân thì có làm sao. Ta chỉ muốn truy cầu điều ta muốn, chỉ chốc lát ôn tồn này đó lại là mộng ảo tươi đẹp mà ta truy tìm vài chục năm qua...
Một lát sau, Tần Tiêu trái tim quyết tuyệt một cái, đẩy Thượng Quan Uyển Nhi ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thượng Quan Uyển Nhi ở phía sau lớn tiếng kêu lên:
- Tần đại ca, ta hận ngươi! Nhưng ta sẽ chờ ngươi, ngươi một ngày còn chưa đến, ta sẽ vĩnh viễn chờ đợi. Đời này nếu đợi không được, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa!
Dứt lời, xụi lơ ngồi vào trong tuyết địa, hai tay ôm mặt thất thanh khóc rống lên. Phía sau Địch Quang Viễn và nha hoàn trong mã xa vội vã chạy xuống xe ngựa, hướng phía Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến.
Tần Tiêu trong nháy mắt bước lên xe ngựa, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, trong lòng bỗng nhiên đau xót, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613846/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.