Chính giữa bàn gỗ đào này có đặt một nồi lẩu bằng thép. Bên trong còn có nước đang sôi sùng sục, mùi hương thanh đạm từ trong nồi truyền ra ngoài, bên trong còn có thịt bò và thịt dê.
Lý Long Cơ nuốt từng ngụm nước, không chút khách khí ngồi xuống cầm đũa gắp một miếng thịt dê. Không đợi hắn nuốt xuống. Sau đó hét lớn:
- Hôm nay thật cay! Ah nha, không chịu nổi, Tiên Nhi nhanh mang nước cho ta.
Mọi người cùng cười khẽ, lúc này bắt đầu động đũa.
Mặc Y Tử Địch ở Giang Nam cùng phương bắc sinh hoạt thời gian không ngắn, khẩu vị cũng tạp. Cay mặn gì cũng ăn được. Tần Tiêu thì quen ăn ớt cay rồi, Tiên Nhi từ nhỏ bị lưu vong nên tuy là hoàng thân quốc thích nhưng rau dưa cũng đã quen. Lý Long Cơ thì không thế, quá cay không chịu nổi, không có một chút cay lại không thích.
Lý Long Cơ uống mấy ngụm nước trà, hít vào nói ra:
- Hôm nay ai nấu nồi lẩu này, đây không phải là nói rõ gây khó dễ cho ta sao? Ai nha nha, có phải là ý của Tử Địch hay không, ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, sao ngươi cứ chơi ta vậy!
Tử Địch cười toe toét nói ra:
- Tướng quân chúng ta có nói trời lạnh phải ăn cay mới chống lạnh được.
Tần Tiêu cầm chiếc đũa gỗ tay của Tử Địch:
- Đây là vu oan!
Lý Long Cơ cười hắc hắc:
- Ta cũng không ngu ngốc! Cay quá sẽ phỏng, lát nữa Tiên Nhi lại rửa nồi rồi.
Biên lão đầu tử ở bên cạnh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613840/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.