- Thời điểm như thế này mà không uống mấy chén sao?
Tần Tiêu cười nói:
- Thái tử điện hạ vừa mới đăng cơ, đáng lẽ nên bày tiệc rượu trong phủ mời khác nha! Chẳng lẽ còn muốn gạt rượu của ta sao?
Lý Trọng Tuấn cười to:
- Ngươi xem ngươi kìa, thật đúng là keo kiệt mà. Hôm nay chúng ta không đi Đông cung, cũng không đến nhà của ngươi. Đến địa phương khác nhậu say một bữa đi.
Tần Tiêu cười nói:
- Vừa làm thái tử liền ra ngoài ăn chơi lêu lổng, không tốt đâu?
Tâm tình Lý Trọng Tuấn khộng tệ, cười to không ngừng:
- Ngày mai ta phải chính thức vào trong Đông Cung rồi, không bằng thừa dịp bây giờ đi chơi vui mừng đã, sau này sợ là không còn cơ hội dễ dàng như vậy nữa. Đi thôi, chỗ cũ, nhà của A Man. Hắn ta còn thừa hai bầu rượu nho tốt nhất, không nên để hắn thừa lại, tránh cho ta hàng đêm nằm mơ cũng còn suy nghĩ. Không phải là hắn được phong làm Sở Vương sao? Chúng ta phải đi chúc mừng thôi, ha ha ha.
Hai người cười to một lúc, cùng thúc ngựa chạy ra khỏi hoàng cung.
Trong mấy tháng kế tiếp bình tĩnh thần kỳ. Trong triều đình cơ hồ không có xảy ra bất cứ chuyện gì thu hút sử quan ghi chép cả.
Lý Hiển dường như không thích ứng với thân phận mới của mình giống như nữ hoàng đang ở cách xa trăm dặm kia còn đang ở trên đầu của mình, cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ sai lầm nào. Vì sau cùng bọn người Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613839/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.