Hình Trường Phong nghe được thanh âm nên từ ngoài đi vào bên trong đại đường:
- Đại soái, ngài tỉnh rồi.
- A, Trường Phong huynh đệ.
Tần Tiêu cảm thấy kỳ lạ liền lên tiếng hỏi:
- Mấy người Tiên Nhi đi đâu hết cả rồi?
Hình Trường Phong cười nói:
- Tây khóa viện ở hậu đường đó, hóng gió chơi mạt chược gì gì đấy, còn mời cả người đánh đàn nhảy múa để xem nữa cơ, chơi vui lắm!
- Chơi mạt chược?
Tần Tiêu không khỏi cảm thấy đau đầu, buồn bực nói:
- Các nàng chơi thế nào được nhỉ? Đi, đi xem một chút đi!
Mới vừa đi tới sân Tây khóa viện đã nghe được thanh âm của Tử Địch:
- Ha ha, bảy vạn và chín vạn, cộng lại là mười sáu điểm nha!
Thanh âm của một người khác, rõ ràng là của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ai nha, vận khí của Tử Địch tốt thật đấy. Ngươi xem ta này, một cái một vạn, cái kia hai vạn, cộng lại mới có ba điểm!
Tiếng của Mặc Y:
- Ta hai cái năm vạn nha! Các ngươi nói đi, ai là lớn nhất!
Lý Tiên Huệ cười hì hì nói:
- Ta hai cái tám vạn!
Tam nữ đồng thời kêu to:
- Gì chứ hả, lại là ngươi lớn nhất!
Tần Tiêu không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười: Đây là kiểu chơi loạn thất bát tao gì đây!
Đi tới đại sảnh của Tây khóa viện, thật sự là có nghệ kỹ đang đánh đàn ca múa. Bốn nữ nhân thì ngồi quanh một cái bàn, cao hứng bừng bừng chơi không biết mệt, nhìn thấy Tần Tiêu đi tới thì đồng thành nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613817/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.