Phạm Thức Đức không tự chủ được toàn thân rùng mình một cái, hắn thấp giọng cả kinh nói:
- Nói thế tức là ... Đám người Đường Hưu Đê đã âm thầm mưu đồ rồi sao?
Tần Tiêu không muốn trò chuyện tiếp đề tài này, hắn hừ nhẹ rồi khua tay nói:
- Hiện tại xem ra chính là như thế. Cái gi tới nó sẽ tới, trốn cũng không được, không trốn cũng không được. Đi thôi, đi Lạc Dương!
Ba người cỡi khoái mã rời Trường An hướng Lạc Dương chạy vội đi.
Tuy rằng lúc này đã vào thu, nhưng sau giờ ngọ ánh mặt trời vẫn nắng gắt như lửa. Năm nay là nghịch thu, nắng gắt cuối thu khốc nhiệt không chút thua kém so với giữa hè.
Cưỡi ngựa chạy vội một hồi, đến một rừng cây bên cạnh. Tần Tiêu nhìn bảo mã thở hổn hển thì thả chậm một ít tốc độ, chuẩn bị ở chỗ này hơi chút nghỉ ngơi. Ngựa của Phạm Thức Đức cùng Mặc Y lúc này nhanh chóng tới gần, chuẩn bị xuống ngựa nghỉ ngơi một hồi.
Ba người vừa mới xuống ngựa, Tần Tiêu đột nhiên cảm giác được một ít khác thường, hắn quát lớn:
- Dứt lời lôi kéo tay của Phạm Thức Đức nhảy về phía sau.
Mũi chân Mặc Y điểm nhẹ tức thì rời khỏi cách đó mấy bước.
Cơ hồ là đồng thời, trong rừng cây ‘ sưu sưu ’ bắn ra hơn mười mũi tên mũi tên, ngay ngắn cắm ở địa phương ba người vừa rồi mới đứng.
Mặc Y vụt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ:
- Bọn đạo chích phương nào dám cả gan làm loạn! Còn không ra nhận lấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613791/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.