Chương trước
Chương sau
Đến là một đám tướng quân thân hình to lớn, Tần phủ cũng náo nhiệt hơn, đám nô bộc bắt đầu bận việc. Lý Trọng Tuấn cũng là người mang binh nên sau khi nói vài câu cũng hòa mình vào mọi người, trò chuyện vui vẻ.
Đúng lúc này đột nhiên cửa lớn của Tần phủ có một người chạy vào, chạy thẳng vài đại sảnh. Các tướng quân khách mời nhìn thấy một người thân hình cao lớn đen ngâm, hơn nữa lưng mang một cái bao lớn, thấy biểu lộ dị thường của hắn có người đi lên ngăn cản. Tần Tiêu khoát khoát tay bảo bọn họ tránh ra, tiến lên phía trước nói:
Như thế nào Thiết Nô, vội vàng hấp tấp như vậy, Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch đâu?
Thiết Nô đem cái bao lớn trên lưng giao cho nô bộc, bối rối khoa tay múa chân một hồi, Tần Tiêu nhìn thủ thế của hắn cũng hiểu được, Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch đi chợ phía tây gặp chuyện không may!
Tần Tiêu gật đầu nói:
- Ta biết rõ, Thiết Nô. Ngươi đi xuống đi, tới cửa chờ ta.
Sau đó nhìn Lý Trọng Tuấn nói ra:
- Điện hạ, Tần Tiêu xin lỗi, không thể tiếp đãi khách nhân rồi, nếu có khách nhân tới sau thì phải thỉnh điện hạ tiếp đãi giúp. Thay Tần Tiêu nói tiếng xin lỗi.
Lý Trọng Tuấn cũng nhìn ra dị thường, nói:
- Như thế nào? Phát sinh chuyện gì?
Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Tạm thời còn không quá rõ ràng, ta đi nhìn rồi mới biết.
Lý Trọng Tuấn nói:
- Bổn vương đi cùng với ngươi. Tại Trường An này còn có chuyện gì mà Đại Đô Đốc không xen vào?
Tần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Điện hạ nên lưu lại trong phủ, đoán chừng không phải đại sự gì, ta đi một chút là được.
Hơn mười tướng quân bên cạnh nói:
- Đại suất, chúng ta cùng đi với ngươi.
Tần Tiêu liên tục khoát tay:
- Mọi người hôm nay đều là khách quý của Tần Tiêu, nên lưu lại trong phủ. Một chút gia sự, ta xử lý xong sẽ quay lại.
Dứt lời Tần Tiêu chắp chắp tay, bước nhanh đi ra ngoài. Trong nội tâm nghĩ thầm: nếu như đem Lý Trọng Tuấn cùng những tướng quân kia cùng đi vậy mới là náo lớn. Không biết là chuyện gì đây?
Ý của Thiết Nô hình như Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp hai người gặp phiền toái không nhỏ.
Tần Tiêu gọi Thiết Nô dẫn đường, hai người bước nhanh đi tới một con phố, đến khu chợ phía tây. Lúc này đang vào thời điểm chợ náo nhiệt nhất, tất cả cửa hàng đều sinh động, sinh ý thịnh vượng. Nhưng mà hôm nay có người vây quanh một cửa hàng chật cứng, muốn lách người vào cũng khó, ồn ào không chịu nổi.
Thiết Nô chỉ vào đống kia người " ô ô " mấy tiếng. trong nội tâm Tần Tiêu kêu khổ: Lý Tự Nghiệp, Tử Địch hai người này làm gì vậy, như tại sao lại dẫn tới người vây xem nhiều như thế?
Tần Tiêu chen vào đám người, ra sức đẩy bức tường người ngăn cản, chen lên phía trên.
Đập vào mắt chính là một hành lang tửu lâu biến thành một đám phế tích, bình phong và bàn ghế bị ném loạn, chén bát vỡ nát, một mảnh bừa bãi. Chưởng quầy và tiểu nhị tửu quán không biết chạy đi đâu, càng không cần phải nói tới khách nhân. Chỉ còn lại có Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp hai người đang khí thế hiên ngang giẫm lên mấy đại hán, vui cười ha ha, nhìn thế nào cũng có phong phạm hiệp sĩ.
Trên mặt đất đã sớm có bảy tám đại hán nằm vật, mặt khác còn có mấy người đang run rẩy nấp ở trong góc, giống như nhìn thấy yêu quái nhìn qua Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp đang cầm bàn ghế trong tay, cái bàn xem như vũ khí hộ thân.
Tử Địch chế nhạo mấy đại hạn nằm rạp dưới đất, đi tới gàn đại hán đang trốn trong góc phòng, cái mũi nhếch lên, làm ra biểu lộ khinh thường, ngạo mạn nói:
- Thế nào, còn đánh không? Bà cô hôm nay đại khai sát giới, giáo huấn đám các ngươi, đừng ỷ vào khổ người lớn và đông thì có thể khi dễ người khác.
Sau lưng Lý Tự Nghiệp cười to như sư tử rống:
- Bọn oắt con này, gia gia còn chưa tập thể dục đấy, cũng chỉ dùng một nắm đấm đã nằm rạp trên đất rồi. Thật sự là chưa đủ nghiền!
Trong nội tâm Tần Tiêu hiểu rõ: hai gia hỏa này tới chợ phía tây này " hành hiệp trượng nghĩa " tìm người đánh nhau!
Bất đắc dĩ vì người xem quá nhiều. Lách vào một đoàn người chặt như nêm cối, Tần Tiêu ra sức đi vào bên trong, thật vất vả mới đi lên trước nhất, nghe được mấy người bên cạnh nghị luận:
- Hai người này đúng là có chút thủ đoạn. Mười hai mười ba đàn ông lại bị bọn họ đánh bại hơn phân nửa.
- Tiểu cô nương kia mới lợi hại. Chân sau đá liên hoàn cước, cũng không biết là học công phu ở nơi nào, thật là quái dị, hết lần này tới lần khác chân đều không hạ xuống, đùa nghịch còn rất đẹp mắt.
- Dọa! Ngươi không hiểu rồi! Cự hán kia từng chiêu đều bài bản hẳn hoi, nhất định là xuất thân quân đội, lại không phải là bảo tiêu, võ sư, một quyền đánh ngã một người rốt cuộc không đứng dậy được. Chậc chậc, thật sự là quyền Vương!
- Chúng ta thấy hai người này chắc là trùm đánh lộn! Ta cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy qua có ai đánh nhau lại đặc sắc đã nghiên như vậy, so với làm xiếc còn tốt hơn nhiều!
Tần Tiêu nghe được thì nội tâm kêu khổ: một chân đá liên hoàn cước, đây không phải là chiêu ta dùng giáo huấn lão tiểu tử Vi Đình kia sao, thối pháp trong Tán Đả? Không ngờ lại bị Tử Địch học được, Lý Tự Nghiệp, quyền vương? Thằng này căn bản chính là ma vương giết người đấy! Cũng không biết mấy người nằm trên mặt đất còn mạng không. Nếu như náo tới mức có người chết trong nơi đông người thế này, thật sự không dễ thu thập!
Nghĩ tới đây nội tâm Tần Tiêu sốt ruột, buồn bực quát lên. Hai tay đưa lên dùng sức vạch đám người ngăn cản ra, không tự giác đi lên trên.
Tần Tiêu đi xuyên qua đám người. Bước vào trong tửu lâu lạnh lùng nói: Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
- Các ngươi làm gì?
Tử Địch nghe được âm thanh của Tần Tiêu thì toàn thân khẽ run rẩy, chậm rãi xoay người lại, sau đó cúi đầu tránh đi, tránh qua một bên. Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô hai tiếng:
- Không có gì, không có gì. Giáo huấn mấy tiểu hầu tử chuyên gây tai họa mà thôi. Xong việc, trở về đi.
Tần Tiêu nhìn thấy mấy gia hỏa kêu cha gọi mẹ nằm trên đất kia, cả sảnh đường bừa bãi, thật sự dở khóc dở cười " xong việc, trở về "? Lý Tự Nghiệp ngươi đang cho rằng thành Trường An là nhà xí của ngươi sao, vung tay xong còn muốn bỏ đi?
Những ý niệm của Tần Tiêu vừa hiện lên thì sau lưng truyền đến âm thanh la hét.
- Tránh ra tránh ra, quan phủ ban sai, người không phận sự lui ra.
Hơn mười hai bộ khoái chen qua đám người ngay ngắn đi vào trong, bao quanh cả tửu lâu. Tần Tiêu đang chuẩn bị nói mấy câu, mấy gia hỏa đang nấp trong góc lại chạy lên tìm đám bộ khoái này, lớn tiếng kể khổ, nói là " hai cẩu nam nữ trước mắt này " ỷ thế hiếp người, dựa vào công phu quyền cước ô nhục ẩu đả Hoàng Gia Vệ Suất.
Hoàng Gia Vệ Suất?
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đưa mắt nhìn nhau, đồng thời trong nội tâm cả kinh nói: tại sao là " Hoàng Gia Vệ Suất "?
Thừa dịp bọn chúng ta la hét ầm ĩ, Tần Tiêu nhìn qua Lý Tự Nghiệp thấp giọng hỏi:
- Tại sao hồ đồ động thủ động cước ở nơi này? Trước đó không rõ đám người này là ai sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.