- Hì hì, cái này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo! Ai bảo ngươi vi phú bất nhân (làm giàu thì thường không có nhân đức) chứ!
Thượng Quan Uyển Nhi cười ngặt nghẽo:
- Thời gian hai ngày quá ngắn, ta không có thời gian gì ra ngoài cung xử lý. Nhớ kỹ phía tây của tường viện ngoại trừ ta, những người khác không cho phép đi vào. Ngày bình thường chỉ có nha hoàn nô bộc quét dọn, đừng để nó hoang phế thôi.
-... Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net
Tần Tiêu có chút sững sờ, đây không phải là ở chung phi pháp sao?
- Đã biết, bà quản gia...
Hai người đi tới trước cửa Đan Phượng, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn liên tục dặn dò:
- Đừng quên, ở bên trong Tần phủ ta muốn trạch viện phía tây là nhà ngang, phải có tiểu hoa viên, trời đông giá rét thưởng mai, hạ thu uống trà. Còn muốn có cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ giống như Thái Hồ Thạch Tố ở Sở Tiên Sơn Trang. Ngươi bây giờ phát tiền của phi nghĩa rồi, đừng nói không dám xài nhé? Bằng không thì ta sẽ tức giận!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Biết rồi, chuyện Thượng Quan đại nhân phân phó, Tần Tiêu sao dám lãnh đạm. Sau khi quản lý tốt mọi chuyện thì mời đại nhân đến đó du ngoạn.
Thượng Quan Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn thành lâu nói tiếp:
- Đến Đan Phượng môn rồi, ngươi tự đi. Ra khỏi cung Đại Minh, bên kia đường cung Thái Cực ngươi cũng quen thuộc, ta phải trở về Tử Chấn Điện hầu bệ hạ.
Tần Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613715/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.