Trần Quả như quả bóng da bị xì hơn, hắn sa sút tinh thần nói nhỏ:
- Tiền, ta cũng không cần. Ta biết rõ, nói ra chỗ cất ngọc, vẫn bị các ngươi diệt khẩu. Bất quá, ngươi phải đáp ứng ta, đừng làm khó Tô Tiểu Liên, thả nàng đi. Nếu không tung tích hạ lạc của ngọc ta là chết sẽ không nói.
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi.
Cát Hiển Nghiệp cực độ hòa ái mà mỉm cười.
- Nam nhân Đột Quyết từ trước đến nay coi trọng lời hứa nhất, cái này ngươi nên biết. Ta dùng danh nghĩa của Sói thề, nhất định không làm khó dễ Tô Tiểu Liên, kể cả ngươi.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Sói là đồ đằng của người Đột Quyết. Người Đột Quyết chưa bao giờ dám cầm đồ đằng nói chuyện đùa. Theo tình huống hiện tại thì khối Thúy Tiên Ngọc thật sự vô cùng trọng yếu ah!
- Thúy Tiên Ngọc ở...
Trần Quả đem đôi mắt khép lại bất đắc dĩ và tuyệt vọng nói:
-...trong bụng của Mã Thành Kiền!
- Cái gì?
Cát Hiển Nghiệp cùng Mã Tam đồng thời cả kinh nói:
- Tại sao có thể như vậy!
Trần Quả tàn nhẫn nhe răng cười:
- Đêm đó, ta lật qua lật lại ngủ không được, cũng là bởi vì ta biết rõ tên heo mập Mã Thành Kiền trở lại, lại muốn chà đạp Tô Tiểu Liên. Vì vậy chạy đến biệt viện của Tô Tiểu Liên, trốn ở bên ngoài nghe lén. Không nghĩ tới, Mã Thành Kiền đột nhiên thống khổ hét to vài tiếng, lập tức không có thanh âm. Sau đó, ta lại nghe được kêu sợ hãi của Tô Tiểu Liên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613706/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.