Tần Tiêu hắng giọng một cái, cố gắng nhớ lại bài nào mình biết hát. Kỳ thật trước kia lúc còn đi bộ đội, vì làm cho cuộc sống sinh động hơn, thường có mấy cuộc thi hát thế này, phần lớn là hát quân ca, nhưng đôi khi cũng hát vài bài nhạc trẻ phổ biến. nghĩ một lúc, Tần Tiêu lờ mờ chỉ nhớ rõ bài "Thời gian bị lãng quên" nhạc phim Vô Gian Đạo của Thái Cầm, nhất thời tâm huyết dâng trào, hừ một tiếng, nhẹ nhàng hát:
-Là ai đang gõ cửa nhà tôi, là ai đang lay động dây đàn, một đoạn thời gian bị lãng quên, từ từ dâng lên trong lòng tôi…
Hát vài câu, Tần Tiêu dừng lại, quên lời rồi!
Lý Tiên Huệ ngơ ngác sửng sốt nửa ngày:
-Ai da, hay quá! Tại sao lại không hát nữa? Tần đại ca, đây là dân ca của Giang Nam sao? Lạ thiệt nha! Từ trước tới nay ta chưa nghe qua loại nhạc này. Ngươi học ở đâu vậy?
Tần Tiêu cười:
-Quên lời rồi. ừ, nói thế nào nhỉ, coi như nghe người ta hát, sau đó học lỏm hát theo.
Lý Tiên Huệ hưng phấn nói:
-Dạy ta hát đi! Ta thích lắm!
Tần Tiêu ngạc nhiên:
-Tốt thôi… ta không nhớ rõ lời, làm sao dạy được?
Lý Tiên Huệ nói:
-Ngươi hát, ta nghe, sau đó chúng ta dựa theo giai điệu rồi viết lời mới!
-Được rồi…
Thiết Nô ngồi bên ngoài dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng, thi thoảng lại muốn chạy tới bên cạnh nhìn thử xem: Đôi tình nhân này đúng là có ý tứ, hơn nửa đêm cái gì không làm, lại đi hát hò là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613643/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.