-Lại trêu ta nữa! Không phải ta đã nói rồi sao, ta bây giờ ngay cả thân phận bình dân cũng không có, đã sớm là một người đáng chết….
Tần Tiêu phất tay cắt ngang:
-Được rồi, ngừng lại ở đây. Nàng cũng đừng nhắc tới chuyện cũ mãi. Con người phải luôn tiến về phía trước. nàng xem tình trạng của chúng ta bây giờ không phải đang dần dần được cải thiện sao? Thiết Nô ngươi nói xem có đúng không, nói không chừng qua chuyện lần này, ngươi có thể mang theo muội muội của mình trở về quê cũ.
Thiết Nô vui vẻ gật gật đầu, chớp mắt mấy cái, xoay người đi tới cửa ngoài, còn thuận tay khuân luôn cái cửa sắt.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ ngơ ngác nhìn Thiết Nô ra khỏi cửa, không khỏi cùng thốt lên:
-Hắn làm gì vậy?
Tần Tiêu giống như nhớ tới lời Từ Tiểu Nguyệt nói lúc rời thuyền, không khỏi cảm thấy buồn cười:
-Ừm… Thiết Nô hình như là quen ngủ đứng.
Lý Tiên Huệ chớp mắt vài cái, tựa hồ cũng cảm nhận được chút khí tức ám muội trong đó, trên mặt không khỏi ửng hồng, thấp giọng nói:
-Vậy… chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi. Không phải ngươi đã nói là ngày mai còn có chuyện quan trọng sao?
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa lúc trước khi kết hôn giả lại bị Từ Tiểu Nguyệt phá hết hai cánh cửa, Tần Tiêu không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy liền kiếm cớ bận việc, lấy đống cỏ lau chưa đốt hết trải đều ra, nói với Lý Tiên Huệ:
-Ừ, ngủ đi Tiên Nhi.
Lý Tiên Huệ đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613642/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.