- Hừ!
Tử Địch hừ một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, lông mày nhíu chặt thành một đường.
Tần Tiêu ngoác miệng cười toe:
- Như vầy đi, chuyện của hai tỷ muội các người ta cũng không muốn quản nhiều. Hôm nay cái giường này để cho hai tỷ muội các người nằm, xem như ta xin hai người yên tĩnh một chút có được không? Ta nằm trên ghế là được, nói thế nào đi nữa thì cũng phải nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn bận rộn cả ngày.
- Tần đại nhân…
Mặc Y dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tần Tiêu,
- Chúng ta… có thể tin người được không?
- Tốt nhất là không nên.
Tần Tiêu cười,
- Hiện tại, ta ngay cả chính bản thân mình cũng không rõ, ta rốt cuộc là người như thế nào.
- Người thế nào ấy à? Dâm tặc, tham quan ô lại, gian tặc! Còn cái gì mà không rõ chứ?
Tử Địch nghiến răn nghiến lợi.
- Ngươi câm miệng!
Mặc Y đưa tay bịt miệng Tử Địch, đè nàng ta nằm xuống giường, mặc kệ nàng ta ô ô giãy giụa dưới tay mình.
- Tần đại nhân, người đừng trách muội muội ta, nàng trẻ người non dạ, dễ xúc động…
Mặc Y nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, lại nói, nàng cũng chỉ lớn hơn muội muội mình nửa nén nhang mà thôi.
- Không sao hết.
Tần Tiêu đứng dậy.
- Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta đi ngủ đây. Các người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ nhiều.
- Đợi một chút, Tần đại nhân!
Mặc Y giơ tay nắm lấy ống tay áo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613603/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.