Thân thể Ngô Tiên Nhi hơi nghiêng về phía trước, đứng cách Tần Tiêu gần một ít, ngẩng đầu lên:- Vì sao vừa rồi đại nhân không đáp ứng phụ thân ta?- A?Tần Tiêu cả kinh không nói ra được một câu này! Hắn như quên đi mọi chuyện, hắn thầm nghĩ: chúng ta chỉ mới gặp hôm nay nha? Bàn chuyện cưới sinh hơi sớm!Tần Tiêu không thể làm gì cười cười:- Đáp ứng cái gì?Ngô Tiên Nhi không chút né tránh nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, ngắn gọn mà quyết đoán nói ra:- Đáp ứng lấy ta!Tần Tiêu hơi có chút xấu hổ, lại có chút buồn cười sờ cằm:- Nàng... Vừa rồi ở ngoài cửa cũng nghe được?- Đó là tự nhiên.Ngô Tiên Nhi nháy mắt mấy cái, trên mặt không có biểu lộ gì, lạnh nhạt nói ra:- Tại sao không đáp ứng, vì cái gì không đáp ứng chứ?- Ách, cái này...Tần Tiêu nhất thời không biết có nên nói thật hay không? Không tốt lắm! Sợ hãi sư tử Hà Đông hoặc là trong lòng có ý trung nhân? Không muốn hoang phế võ công... Những lý do này đều có chút vụng về, ít nhất nếu Ngô Tiên Nhi nghe được sẽ nghĩ sao?- Vậy ta hỏi đại nhân..Ngô Tiên Nhi rất rõ ràng là không vui, nhíu mày nói:- Ta nhìn qua rất xấu sao?- Không xấu. Còn rất đẹp.- Ta trời sinh tàn tật sao? Thân thể của ta có chỗ không đẹp sao? Ta nói chuyện không dễ nghe sao? Ta đi đường lúng túng sao? Ta múa kiếm không xinh đẹp sao? Ta làm đồ ăn không tốt sao?Ngô Tiên Nhi hỏi ra một đống câu hỏi, cảm xúc của nàng cũng kích động, nửa bộ ngực phập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613577/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.