Phạm Thức Đức kẹp ở giữa hai người cũng cảm giác xấu hổ một hồi, đành phải tươi cười làm lành, nhẹ nói nói:
- Nhị vị đại nhân, rượu và đồ ăn sắp nguội rồi...
- Úc...
Tần Tiêu khẽ giật mình, lúc này phục hồi tinh thần lại, lúc này mới khép cằm lại, vung mạnh chiếc đũa "Ăn!"
Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nhìn qua Tần Tiêu, thật sự đọc không hiểu hắn có ý gì, lập tức dùng vẻ mặt sầu khổ nhìn qua Phạm Thức Đức. Phạm Thức Đức làm bộ như không nhìn thấy chỉ lo cúi đầu mà ăn. Ngô Hưng Quốc rất phiền muộn, cũng chỉ cầm đũa lên, trong đầu buồn bực không cách nào ăn vô.
Ba đại nam nhân đều chỉ chú ý nhét thức ăn vào trong miệng, không có hàn huyên cũng không có làm động tác dư thừa, giống như bàn mỹ vị này có cừu oán thật sâu với ba người, nghiến răng nghiến lợi.
Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện biến hóa dời sông lấp biển, nhất thời không có chủ ý. Kỳ thật hắn đối với Ngô Tiên Nhi ngược lại không có ghét, thậm chí còn có vài phần hảo cảm. Nhưng mà hắn thân là người thế kỷ hai mươi mốt nên hắn đối với loại chuyện cha mẹ áp đặt hôn nhân thời phong kiến có chút không quen.
Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: thời điểm này ta không tùy tiện nói loạn được. Phản đối thì chính là không cho Ngô Hưng Quốc xuống đài, đắc tội chỉ là việc nhỏ, hiện tại đang tra bản án... Vạn nhất biến khéo thành vụng thì càng hỏng bét, cũng không dễ thu thập cục diện. Đồng ý?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613576/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.