Trời đã tối mịt bên ngoài gió rét mùa đông thổi như những tiếng gào rít giữa không gian. Trăng đã lên cao tỏa ánh sáng mờ ảo, tiếng sói tru ảm đảm lại càng làm cho đêm này thật buồn tẻ cùng âm u.
Ngọn nến bay phập phù uyển chuyển chống lại cơn gió nhỏ luồn lách qua khe cửa, Vân Vũ nằm trên giường nhưng sao không ngủ được, ánh mắt cứ chằm chằm lên trần nhà.
- A di rốt cuộc là có chuyện gì mà nàng lại rời đi mà bỏ lại ta ở đây?
Tiếng gió bên ngoài càng lúc càng lớn làm cánh cửa tạo tiếng cành cạch, bất giác thần thức Vân Vũ đột biến, hắn cảm nhận được bên ngoài có người đang đi đến gần đây, Vân Vũ chồm dậy đi ra cửa ghé mắt qua khe dòm ngó.
Bên ngoài tối thui sẽ rất khó nhìn với người thường nhưng hắn lại khác biệt, "Thấu Thiên Nhãn" lập tức xoay tròn. Tại đây hắn thấy được một người trùm kín người và người này có một nguồn nội công rất quen thuộc nhưng hắn không nhớ đã gặp ở đâu.
Càng lúc người lạ mặt đến gần, Vân Vũ cũng đã chuẩn bị động thủ nếu như người kia có hành động xấu.
Cộc Cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Vũ lên tiếng.
- Là ai?
Bên ngoài im lặng không tiếng đáp lại chỉ có tiếng gió rít, Vân Vũ lại lên tiếng.
- Là ai ở ngoài đó?
Vẫn không một tiếng đáp lại nhưng "Xoạc", trường kiếm đột nhiên xuất hiện đâm xuyên qua cánh cửa nhắm trúng bụng Vân Vũ, hắn lách mình thối lui ra sau trên miệng thì chửi.
- Con mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tieu-tu/4700/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.