- Lý, Lý Hàn....
Ngay lúc Lý Hàn đi tới cửa, tay đặt lên chốt cửa, tâm tình không còn hy vọng định mở cửa đi ra thì Lý Hồng Ngọc đột nhiên gọi tên hắn.
Lúc này, tâm tình vô vọng của Lý Hàn liền kích động phấn khởi, cảm giác như vừa rơi vào địa ngục địa thất vọng lại trong nháy mắt ngắn ngủn thoáng đã được bay lên thiên đường, có thể nói chính là biến hóa từ buồn thành vui mừng!
Tuy vậy, sắc mặt Lý Hàn vẫn như trước cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Lý Hồng Ngọc, thản nhiên hỏi:
- Sư nương, còn có việc gì sao?
- Ưm... vừa rồi, vừa rồi là ta có chút phản ứng không phải, kỳ thật… cởi, cởi quần áo cũng không có việc gì, là ta suy nghĩ nhiều. Nếu như người không ngại thì nhân tiện giúp ta xoa bóp lưng một chút, nếu như tốn nhiều thời gian của ngươi thì không cần cũng được.
Lý Hồng Ngọc vừa ngập ngừng vừa nhẹ nhàng nói, ngữ khí thẹn thùng của nàng giờ phút này trong tai Lý Hàn đúng là rất hấp dẫn lòng người.
- Ha hả, làm gì mà mất nhiều thời gian chứ, ta rất vui vì giúp được sư nương. Như vậy, sư nương đồng ý rồi?
Lý Hàn cười cười, hỏi.
Lý Hồng Ngọc khẽ cắn môi dưới, gật đầu, trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp rõ ràng chớp động một tia nhộn nhạo thẹn thùng phong tình.
Lý Hàn sau khi nghe vậy vội vàng đi về tới bên giường, sợ nàng lại đột nhiên lại đổi ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thanh-vuong/2819896/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.