Trương Lãng không để ý Lữ Bố cầu xin mà điều tra ngọn nguồn sự việc:
- Từ khi Quách Hoàn xuất hiện thì nàng luôn nằm trong sự giám sát củachúng ta. Theo lý thì không khả năng có cơ hội nuốt độc dược, cho dùnuốt vào thì người của chúng ta nên phát hiện mới đúng. Nếu đã vậy thì,việc Quách Hoàn nên giải thích sao đây?
Hàn Cử Tử phân tích nói:
- Vậy chỉ có một loại khả năng, là trước đó đã nuốt độc dược, độc tính dược này phải đợi đến thời gian nhất định mới phát tác.
Trương Lãng kinh ngạc hỏi:
- Nếu theo như ngươi nói thì Quách Hoàn muốn tự sát!?
Hàn Cử Tử đã không phải người lúc trước đi theo Trương Lãng làm việc không động não, biến thành gian xảo hơn nhiều.
Gã không hoàn toàn khẳng định nói:
- Tự sát hay bị người độc sát, trong thoáng chốc khó thể biết rõ.
Lúc này Quách Hoàn bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở ra đôi mắt vô thần.
Chân Mật ôm chặt Quách Hoàn, nức nở nói:
- Hoàn nhi, sao ngươi ngốc quá vậy! Tại sao uống thuốc độc chứ?
Quách Hoàn thều thào nói:
- Đối với Hoàn nhi, đây đã là kết cuộc tốt nhất.
Quách Hoàn giãy dụa nói với Trương Lãng:
- Tướng quân, ngươi lại đây.
Trương Lãng nhìn Quách Hoàn đã là thở ra nhiều hít vào ít, không muốn trái ý nàng, theo lời đi tới trước mặt nàng.
Quách Hoàn khó khăn nâng tay lên, túm lấy bàn tay thô to của TrươngLãng, dùng một tay khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774514/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.