Nàng thản nhiên nói:
- Không cần tướng quân nhọc lòng.
Trương Lãng có chút khó hiểu nhìn Quách Hoàn.
Quách Hoàn nhẹ giãy giụa vài cái, nhưng không thể giãy ra khỏi khống chế của Hắc Ưng Vệ.
Trương Lãng ánh mắt ý bảo, mấy tên Hắc Ưng Vệ mới lập tức thả lỏng.
Quách Hoàn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lữ Bố, ngón tay trắng nõn thuôn dài nhẹ vuốt khuôn mặt tiều tụy của y.
Nàng mặt đầy xin lỗi nói:
- Tướng quân, thật có lỗi với ngươi.
Lữ Bố không hiểu, lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Phu nhân nói gì vậy, chỉ có Lữ Bố thực xin lỗi nàng!
Quách Hoàn cười cay đắng nói:
- Tướng quân không hiểu. Nhưng xin yên tâm, từ nay về sau thiếp thân sẽ phục thị tướng quân mãi mãi.
Lữ Bố bỗng hiểu ra cái gì, kinh hoảng hỏi:
- Hoàn nhi, nàng muốn làm gì!?
Sắc mặt Quách Hoàn đã biến trắng bệch như giấy, không có chút máu.
Nàng cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
- Không có gì. Tướng quân một mình đi quá cô đơn, thiếp thân chỉ muốn sau này chăm sóc ngươi, bù đắp hai năm nay lòng áy náy.
Lữ Bố từ từ nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Quách Hoàn, rối loạn tấc lòng.
Y biểu tình cực kỳ kích động nói:
- Hoàn nhi, nàng tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ! Nàng nhất định phải sống thật tốt!
Mắt phượng chậm rãi lăn dài giọt nước mắt trong suốt, chảy xuống khuôn mặt, rơi vào lòng Lữ Bố, hóa thành huyết lệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774512/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.