Trương Lãng cao giọng cười mắng:
- Văn Cơ, nhìn xem muội dạy dỗ bảo bối kìa.
Văn Cơ không lên tiếng, ngược lại Trương Diễm nghiêm trang nói tiếp:
- Nương còn nói nếu bảo bảo nói ra lời này, chắc chắn cha sẽ giận!
Trương Lãng tận đáy lòng thích đứa bé thông minh này.
Hắn ôm chặt Trương Diễm, nói:
- Làm sao cha giận nương ngươi được?
Trương Diễm nghiêng đầu nhỏ, hỏi lại:
- Có thật không?
Trương Lãng thề thốt rằng:
- Đương nhiên là thật rồi!
Trương Diễm lại ranh mãnh nói:
- Vậy nương không cho cha ngủ trên giường thì cha có giận không?
Trương Lãng suýt chút ngã xuống đất ngất xỉu.
Các nàng trong đại đường cất tiếng cười to. Không ai ngờ Trương Diễmtinh quái hỏi ra vấn đề như vậy. Văn Cơ mặt đỏ bừng, hiển nhiên vấn đềnày vượt qua nàng dự đoán.
Trương Lãng mất một lúc mới hồi phục tinh thần, kêu to với các nàng:
- Là ai nêu ra ý xấu như vậy, đúng là dạy hư con nít!
Trương Diễm bỗng vỗ tay, ở trong ngực Trương Lãng hưng phấn kêu to:
- Quả nhiên cha giận rồi!
Trương Lãng nghẹn họng không nói nên lời.
Các nàng càng cười không kiêng dè, nguyên đại sảnh tràn ngập tiếng cười, hoàn toàn không để ý hình tượng thục nữ, ngã trái ngã phải. Từ khi nàothì Trương Lãng không ai bì nổi lại mắc cục nghẹn trong tay một đứa connít, đây là việc không bao giờ dám tưởng tượng.
Trương Lãng buồn bực nửa ngày, bỗng không thèm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774480/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.