Toàn Tông ở dưới thành khiêu khích nửa ngày, bỗng thấy cầu treo cửa thành hạ xuống, sau đó lao ra một đội nhân mã cách mình chỉ chừng một mũi tên, áp trận địa, binh sĩ dàn thành hàng, bắt đầu kêu la.
Hai người trao đổi tên xong Toàn Tông không thèm để ý gã, vung binh khí, binh sĩ như mãnh hổ xuống núi xông lên.
Hai người chiến đấu chưa tới mười hiệp thì Toàn Tông một thương đâm Khúc Phụ xuống ngựa.
Tướng địch chết đi, Toàn Tông lớn tiếng khích lệ binh sĩ:
- Khúc Phụ đã chết, các huynh đệ ra sức giết nào!
Hàn Huyền thấy chủ tướng bỏ mình thì hoảng loạn, nhanh chóng rút lui về.
Toàn Tông vốn định thừa thắng đuổi theo, xông tới Trường Sa nhưng bị Hàn Huyền dùng loạn tên bắn lùi.
Trương Lãng thấy thế, lập tức ra lệnh thu binh.
Còn phía Lưu Bàn, biết được quân Giang Đông ở dưới Trường Sa thành khiêu chiến, vốn muốn trợ trận nhưng hành quân nửa đường thì bị phục binh đánh lén. Vốn quân lực hai bên lực lượng ngang nhau, nhưng uy thế phục binh Hoàng Tự rất nhanh đè ép. Lưu Bàn dốc sức chiến đấu, dần có dấu hiệu đánh không lại. Rất nhanh có binh sĩ chạy đi báo tin cho thủ tướng đại trại. Thủ trại chính là phụ thân của Hoàng Tự, Hoàng Trung. Hoàng Trung nghe binh sĩ báo xong rụng rời. Lão nhung mã sa trường, ra sống vào chết, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ có ngày cùng con mình đối trận nơi sa trường. Nhưng ông trời trêu người, càng lo chuyện gì là nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774317/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.