Trương Lãng đứng lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng:
- Sáng sớm hôm nay ta mời các tướng sĩ đến là muốn phân công việc tấn công Trường Sa cho các ngươi. Các ngươi có lòng quyết thắng không?
Các vị tướng bên dưới ai cũng hùng hồn hét:
- Có tự tin!
Khí thế như mãnh hổ xuống núi, khiến người máu nóng sục sôi.
Trương Lãng trầm giọng quát:
- Tốt lắm, Toàn Tông đâu?
Toàn Tông mừng hết sức, trong ánh mắt ghen tỵ của các tướng sĩ, ngẩng đầu bước ra, quát lớn:
- Có Toàn Tông!
Trương Lãng cầm lấy một tấm lệnh bài quăng xuống đất, trầm giọng nói:
- Ngươi lập tức lĩnh ba ngàn binh sĩ đi ngoài thành Trường Sa khiêu chiến, chỉ được thắng, không cho phép thua! Nếu trận đầu tiên yếu đi uy phong quân ta thì ta sẽ hỏi tội ngươi!
Toàn Tông vang dội nhận lệnh, lập tức nhận lấy lệnh bài. Nhưng gã khựng tại đó không động đậy, mắt tràn đầy thắc mắc.
Trương Lãng nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy?
Toàn Tông ngập ngừng nói:
- Chúa công, nếu như Lưu Bàn giết đến, giáp công quân ta thì làm sao?
Trương Lãng khen ngợi gật đầu, phất tay nói:
- Nếu quân Lưu Bàn đến, ngươi có thua thì ta sẽ không trách ngươi.
Toàn Tông đem lệnh bài giơ trước ngực, hổ eo ưỡn thẳng tắp, giọng như chuông đồng nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Sau đó gã nhanh như sao xẹt đi mất.
Trương Lãng mắt hổ liếc qua, quát:
- Hoàng Tự!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774316/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.