Trương Lãng trầm tư một phen:
- Nói cũng đúng hiện tại lui thì không có đạo lý đã như vậy chúng ta ở An Thành huyện làm mấy trận đùa giỡn, giữ nhau một thời gian đến lúc đó làm bộ bất lợi không phá được lúc này tin rằng Lưu đại nhân cũng đã quét sạch Trường Sa bảy tám không có vấn đề gì chứ?
Lưu Bị liên tục đồng ý.
Trương Lãng lại nói:
- Vậy chuyện vây công Lư Lăng Trương Lãng mặc kệ nhưng mà ở Phú Xuân Hoắc Tuấn.
Lưu Bị nghe vậy thì thở dài một hơi:
- Trương huynh có chỗ không biết, Hoắc Tuấn kia không phải là do ta chỉ huy tự tiện hành động ta cũng phiền toái.
Trương Lãng tuy cười nhưng bên trong lòng không cười:
- Vậy sao vậy thì tốt nhất rồi để ta khai đao trị tội hắn.
Lưu Bị ấp úng:
- Trương huynh Hoắc Tuấn là tướng tài xin huynh hạ thủ lưu tình.
Trương Lãng cười ha hả:
- Ta dĩ nhiên là có chứng mực.
Hai gian nhân thương lượng một chút sau đó hai người thỏa mãn mà về.
Về tới doanh trại Quan Vũ thấy Lưu Bị vui mừng thì không cho là đúng:
- Đại ca sao lại vui vẻ như thế đệ thấy Trương Lãng muốn đại ca lui binh là thật kỳ thật ăn nói bậy bạ không nên tin.
Lưu Bị hai mắt lóng lánh trên bộ mặt chất phác hiện ra vẻ âm hiểm:
- Không Trương Lãng nói rất có đạo lý huynh đệ chúng ta đúng là không nên đắc tội với hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774225/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.